Truyện
dịch
Tiểu thư Billy
Tác giả: Eleanor H. Porter
Lời người dịch
Eleanor Hodgman Porter, nữ tiểu thuyết gia Mỹ,
được biết đến như tác giả của nhiều cuốn sách dành cho
bạn đọc nhỏ tuổi. Cùng với Rebecca Sophia Clarke (còn được
biết đến với bút danh Sophia May, người được mệnh danh là
"Dickens của trẻ nhỏ") hay Laura Ingalls Wilder (tác giả
cuốn Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên đã được dựng thành
loạt phim truyền hình cùng tên rất nổi tiếng và được nhiều
khán giả Việt Nam yêu thích), bà đã đem đến cho văn học thiếu
nhi Mỹ cuối thế kỷ XIX đầu thế kỷ XX nói riêng và cho trẻ
em trên toàn thế giới nói chung những tác phẩm hay mà cho đến
nay vẫn còn nguyên sự hấp dẫn cũng như tính giáo dục.
Tiểu thư Billy là phần đầu tiên trong bộ
truyện 3 phần (Tiểu thư Billy, Quyết định của tiểu thư
Billy và Tiểu thư Billy kết hôn) của Eleanor H. Porter,
kể về số phận nhân vật nữ đáng yêu mang cái tên con trai -
Billy cùng những thăng trầm cô gặp trên đường đời. Được
viết bằng một ngôn ngữ trong sáng dí dỏm, nhẹ nhõm nhưng không kém phần lôi cuốn, cuốn
sách rất phù hợp với các bạn đọc trong độ tuổi từ 13 đến
18. Thậm chí, một người có số tuổi gấp đôi 13 như tôi cũng
cảm thấy đây là một tác phẩm hay, cần dịch ra tiếng Việt
để chia sẻ rộng rãi hơn.Vì thời gian rỗi cũng như khả năng ngoại
ngữ của tôi đều hạn chế, bản dịch không tránh khỏi
những sai sót hay chậm trễ, rất mong các bạn lượng
thứ và ủng hộ.
Trần Thu Trang
Chương 1: Billy biên thư
Năm Billy Neilson mười tám tuổi, Ella Benton, người dì đã nuôi
nấng cô từ thuở ấu thơ, qua đời. Bà Benton mất, để lại
Billy trơ trọi một mình trên thế gian, quá đỗi đau lòng. Hai
ngày sau lễ tang, Billy đã thổ lộ nỗi niềm với ông James
Harding ở hãng luật Harding và Harding, người trông nom khối tài
sản thừa kế không nhỏ của cô.
- Ông thấy đấy, ông Harding, không còn ai… không một ai… chăm
lo – cô nghẹn ngào.
- Thôi nào, cháu của ta, không tệ đến thế đâu, chắc chắn
đấy - ông luật sư già nhẹ nhàng khuyên nhủ - Sao ư, còn ta
đây… ta chăm.
Billy mỉm cười qua làn nước mắt:
- Nhưng cháu không thể ở với ông.
- Ta lại không nghĩ vậy con ạ – ông già đáp lại – Ta đang
nghĩ Letty và Ann sẽ thích cháu ở cùng.
Giờ thì cô gái bật cười thành tiếng. Cô nghĩ về bà Letty,
người bị bệnh yếu thần kinh, và về bà Ann, người bị
bệnh tim. Và cô vẽ ra cảnh bản thân mình, trẻ trung phơi
phới khoẻ khoắn, cố gắng thích nghi với cuộc sống kìm nén
âm u ở nhà luật sư Harding.
- Cảm ơn ông, nhưng cháu tin là hai bà không thích – cô phản
đối – Ông không biết là cháu ồn ào thế nào đâu.
Ông luật sư nghĩ ngợi áy náy:
- Nhưng, chắc là, cháu yêu quý, cháu còn người thân nào ở đâu
nữa chứ? – ông hỏi – Bên ngoại thế nào?
Billy lắc đầu, trào nước mắt:
- Trước nay chỉ có dì Ella thôi ạ. Ông bà ngoại có mỗi dì
và mẹ cháu là con, rồi mẹ cháu mất khi cháu mới một tuổi,
ông biết đấy.
- Vậy đằng nội thì sao?
- Còn thảm hơn ạ. Cha cháu là con một và mồ côi từ khi chưa
lấy mẹ cháu. Cha cháu mất lúc cháu mới được sáu tháng. Sau
đó chỉ còn mẹ cháu và dì Ella, rồi chỉ còn mỗi dì Ella, và
giờ không còn ai.
- Thế cháu chẳng biết ai bên nội nữa ư?
- Vâng, không còn ai, gần như không còn ai.
- Tức là còn ai đó?
Billy mỉm cười. Sắc hồng khó hiểu hiện ra trên đôi má.
- Vâng, còn một người, một ông, nhưng ông ấy thực sự không
phải là người thân bên nội. Dù cháu cũng định viết cho ông
ấy...
- Ai vậy cháu?
- Người mà cháu được đặt tên theo ạ. Ông ấy là bạn thân
thuở thiếu thời của cha cháu. Ông biết tại sao tên cháu là
Billy chứ không phải một cái tên con gái như Susie, Bessie hay
Sally Jane rồi nhé. Cha cháu quyết định đặt tên con là
William, theo tên bạn thân. Dì Ella bảo khi cháu ra đời, ông khá
thất vọng. Mãi đến khi ai đó nảy ra ý gọi cháu là Billy thì
cha cháu mới hài lòng, có vẻ ông cũng hay gọi bạn thân là
Billy, đại khái thế. Thế rồi giờ cháu là Billy.
- Cháu có biết người này không?
- Không ạ. Ông thấy đấy, cha cháu mất, mẹ và dì Ella thì
chỉ biết qua loa. Dù dì Ella bảo mẹ quen vợ ông ấy, bà này
rất dễ mến.
- Hừm, được rồi, có lẽ chúng ta sẽ tìm họ. Cháu biết địa
chỉ không?
- Ồ, có ạ, trừ khi ông ấy đã chuyển đi. Gia đình cháu luôn
giữ địa chỉ. Mấy lần dì Ella từng bảo cháu là hôm nào dì
sẽ viết cho ông ấy.
- Người ta tên gì hả cháu?
- William Henshaw ạ. Ông ấy ở Boston.
Luật sư Harding gỡ kính ra và chồm khỏi ghế.
- William Henshaw! Không phải nhà Henshaw ở phố Beacon đấy chứ?
– ông kêu lên.
Đến lượt Billy trở nên phấn khích. Cô cũng hăm
hở chồm khỏi ghế.
- Ồ, ông biết ông ấy ạ? Tốt quá. Địa chỉ của ông ấy đúng
là ở phố Beacon! Cháu biết, vì hôm nay cháu vừa thấy xong. Ông
biết không, cháu đang định biên thư cho ông ấy.
- Thư à? Tất nhiên cháu sẽ viết thư cho cậu ấy – ông luật sư
nói - Và mình không cần phải tìm kiếm nữa cháu ạ. Ta biết gia
đình này nhiều năm rồi. Cậu William này là đồng môn của Ned
con trai ta mà. Anh chàng cũng tử tế nữa. Ta đã nghe Ned nói về
cậu ta. Nhà có ba anh em, William và hai cậu em, trẻ hơn cậu ấy
nhiều, tên là gì… ta quên mất rồi.
- Tức là ông thực sự quen ông ấy. Cháu mừng quá - Billy thốt lên.
- Ông biết không, với cháu, dường như ông ấy chưa bao giờ có
thật.
- Ta biết về cậu ta thôi chứ không quen - Ông luật sư mỉm cười,
sửa lại - Dù ta phải thú nhận là gần đây ta không để ý về
cậu ta. Ta sẽ hỏi Ned, chắc nó sẽ biết. Giờ thì về nhà thôi,
cháu yêu quý, rồi lau mắt đôi mắt đẹp đi. À, hay là cháu đến
chỗ ta dùng trà đi. Ta sẽ gọi về nhà – ông đứng dậy, bước
vào phòng làm việc bên trong.
Vài phút trôi qua, ông luật sư trở lại, mặt đỏ bừng và rõ ràng
là buồn bã.
- Cháu yêu quý của ta, ta… ta xin lỗi, nhưng… nhưng ta sẽ phải
rút lại lời mời - ông thốt ra đầy khổ sở - Các cô em ta
chiều nay không được khoẻ. Ann lại lên cơn tim, cháu biết đấy,
nó yếu tim. Và mỗi lúc như vậy thì Letty luôn bối rối, rất
bối rối. Ờ, ta rất tiếc. Nhưng cháu sẽ thứ lỗi chứ?
- Tất nhiên rồi. Cháu phải cảm ơn ông ấy chứ – Billy mỉm cười,
cô nheo mắt tinh quái - ông không phiền chứ, ông Harding, nếu cháu
nói là thật may vì chúng ta không phải làm theo kế hoạch, để cháu
sống cùng họ...
- Hả? Ờ… ta nghĩ kế hoạch về nhà Henshaws rất ổn - ông vội
vã tranh lời - Ta sẽ nói chuyện với Ned, ta sẽ nói chuyện với
Ned – ông luật sư nói vậy khi cúi đầu kiểu cách, tiễn cô gái
khỏi văn phòng hãng luật.
Tối đó, James Harding giữ lời, hỏi chuyện con trai ông. Nhưng
rốt cuộc thì Ned cũng chỉ kể cho ông được tí chút. Phải, anh
vẫn nhớ rõ Billy Henshaw, nhưng anh không nghe tin tức gì về cậu
ta từ nhiều năm nay, thực ra là từ khi Henshaw kết hôn. Cậu ta
hẳn đã bốn chục tuổi, Ned nói, nhưng cậu ta tốt tính, một anh
chàng tốt tính đặc biệt. Chắc chắn cậu ta sẽ tỏ ra dễ
chịu và sáng suốt khi biết chuyện về người trùng tên mồ côi.
Ned đảm bảo về chuyện đó.
- Tốt quá, bố sẽ viết cho cậu ta - ông James Harding quả quyết -
Mai bố sẽ viết cho cậu ta.
Ông đã viết, nhưng chậm hơn Billy một bước. Ngay lúc ông nói câu
này, Billy đang ở trong căn phòng nhỏ hiu quạnh ở đầu kia thị
trấn, trải xuống bốn trang giấy dành cho “Chú William kính mến”,
lòng khao khát một mái ấm gia đình.
(Hết chương 1, đón đọc chương
2)
© Tran Thu Trang
|