Truyện
dịch
Tiểu thư Billy
Tác giả: Eleanor H. Porter
Chương 3: Vỉa Quặng… khi thư đến
Sáu giờ tối, William Henshaw nhận được thư
của Billy, người trùng tên với ông. Khỏi phải nói bức thư
làm ông sốc nặng đến mức nào. Ông chưa quên cha của Billy,
người khuất bóng đã lâu, thật vậy. Nhưng ông đã quên
khuấy Billy. Ngay cả khi ông nhìn vào hàng chữ ngay ngắn nắn nót
trong bức thư đột ngột ấy, ông vẫn phải khó nhọc lục
lọi khắp các ngóc ngách của ký ức để nhớ ra một điều là
Walter Neilson có con, lại còn đặt tên nó theo tên ông.
Và đứa trẻ mà ông chưa biết mặt này, cái thằng Billy này,
người nối dõi của anh bạn thưở thiếu thời của ông, đang
thỉnh cầu một mái nhà. Không thể được! Và William săm soi
bức thư cứ như thể đọc lần thứ hai thì nội dung của nó
sẽ đỡ kinh hoàng hơn.
“Này, ông lão, chuyện gì thế?”, giọng Bertram sửng sốt
vang lên từ phía cửa nhà. Quả thực, hình ảnh William Henshaw,
đỏ mặt và run rẩy, ngồi ở bậc thềm thấp nhất, hoang mang
nhìn chằm chằm lá thư trong tay, có nét gì đó giống với câu
“Có chuyện gì thế này?”
- Chuyện gì à! – William rên rỉ, ông đứng dậy và vẫy lá
thư phần phật trong không khí – Chuyện gì! Cậu chàng ơi, cậu
có muốn nhà ta đèo thêm một đứa bé không? Một đứa bé –
ông chậm rãi nhắc lại nỗi khiếp đảm.
- Chẹp, khó đấy! – người em cười cợt - Ờ, có lẽ Cyril
sẽ thích á?
- Nào nào, Bertram, biết điều một lần xem nào. – ông anh
bực dọc nài nỉ - Tôi nói cho cậu biết, lần này nghiêm túc
đấy, thực sự nghiêm túc!
- Cái gì nghiêm túc thế? – Cyril bước xuống bậc thềm, hỏi
– Không đợi được à? Pete đã đánh kẻng báo cơm tối hai
lần rồi.
William phác một cử chỉ tuyệt vọng, thở ra:
- Thôi, vào nhà. Ta vừa ăn vừa nói…
Lát sau, ông bắt đầu run giọng:
- Có vẻ như, tôi có một người trùng tên. Con của Walter
Neilson.
- Mà Walter Neilson là ai? – Bertram hỏi.
- Anh bạn hồi xưa của tôi. Cậu không nhớ đâu. Thư này là
của con anh ấy.
- Rồi, anh đọc lên nghe xem nào. Làm đi. Em nghĩ ta có thể
chịu đựng… bức thư, nhở, Cyril nhở?
Cyril cau mày. Có lẽ Cyril không biết anh hay cau mày với Bertram
đến mức nào.
Người anh cả nhấp môi, run run cầm bức thư lên.
- Nó… nó buồn cười lắm – ông lúng búng và hắng giọng đọc
to.
Chú William kính mến. Chú có phiền nếu cháu gọi chú như
vậy không? Chú biết không, cháu cần ai đó nhưng giờ chẳng có
ai. Chú là người thân nhất của cháu. Có thể chú quên nhưng
cháu đã được đặt tên theo tên chú. Cha cháu là Walter Neilson
ạ. Dì Ella cháu mới mất.
Chú có phiền lắm không nếu cháu đến
sống với chú? Tức là cháu ở với chú và đi học luôn ấy.
Rồi sau đó cháu sẽ… thôi, cháu chưa quyết định sẽ làm gì
tiếp. Cháu nghĩ cháu sẽ bàn bạc với chú sau. Chú sẽ được
ưu tiên mà. Chú có thể suy nghĩ cho đến khi cháu tới.
Đấy. Có thể cháu không nên nói điều này, vì có thể chú
sẽ không muốn cho cháu đến ở. Cháu xin thừa nhận cháu là
đứa ồn ào, nhưng cháu nghĩ chú không phiền gì lắm trừ khi
chú bị rối loạn thần kinh hay yếu tim. Chú biết không, bà
Letty và bà Ann, họ là em gái ông Harding, và ông Harding là
luật sư của nhà cháu, và ông ấy sẽ viết cho chú. Ờ, đến
đâu rồi ý nhỉ. À, cháu biết rồi… đến đoạn bệnh rối
loạn thần kinh của bà Letty. Nói thế nào nhỉ, cháu làm gì
với chứng rối loạn thần kinh của bà Letty. Cháu xoay được,
thật đấy. Chú biết không, ông Harding đã rất tốt bụng
ngỏ ý đưa cháu về ở cùng, nhưng, thiện tai! Bệnh thần kinh
của bà Letty không cho ai đi lại, trừ đi nhón chân. Còn bệnh
tim của bà Ann thì chẳng cho ai nói năng, trừ nói thầm. Thảm
được khoét lỗ dành riêng cho chân bàn chân ghế. Và xô dịch
bàn ghế là một tội ác. Không có cái mành cửa nào không được
hạ xuống chính giữa khung cửa, che hết cả ánh nắng và đường
đi lối lại. Tưởng tượng cháu và Spunk sống ở đó! Ồ, nhân
tiện, chú không phiền nếu cháu mang theo Spunk chứ chú? Cháu hy
vọng thế, vì cháu không thể sống thiếu Spunk được, và nó
cũng không thể sống thiếu cháu.
Chú vui lòng trả lời cháu sớm vào nhé. Cháu không phiền nếu
chú chỉ đánh điện đâu. Chú chỉ gửi một chữ “đến” là
đủ rồi. Sau đó cháu sẽ sẵn sàng lên đường và báo cho chú
biết cháu đi chuyến tàu nào. Và, ồ, nói thế nào nhỉ, nếu
chú gài một bông cẩm chướng lên áo thì cháu cũng sẽ làm
thế. Rồi chú cháu mình sẽ biết nhau. Địa chỉ của cháu
chỉ đơn giản là Hampden Falls thôi.
Đứa cháu trùng tên đang khao khát mái nhà của chú
Billy Henshaw Neilson
Im lặng bao trùm bàn ăn của nhà Henshaw một lúc lâu,
rồi người anh cả, băn khoăn nhìn hết người này sang người
khác, lắp bắp:
- Thế nào?
- Giàng ơi! – Bertram thở ra.
Cyril không nói gì nhưng đôi môi mím chặt trắng bệch.
Lại một khoảng ngừng nữa, và lại là William phá vỡ sự im
lặng, giọng đầy lo âu:
- Các cậu, không giúp tôi chút à? Làm gì bây giờ?
- Làm gì! – Cyril nổi khùng – Chắc chắn anh không nghĩ đến
chuyện để thằng bé đấy đến đây chứ William!
Bertram cười rinh rích:
- Có đấy, anh ấy sẽ đem luồng sinh khí mới đến đây đấy
Cyril. Sàn gác êm ái dễ chịu của anh trên kia sẽ được đoàn
xe đồ chơi bằng sắt tây diễu qua.
- Sắt tây sắt tiếc gì! – Cyril vặc lại – Đừng có lố
bịch thế đi Bertram. Trẻ con không viết thư như kia đâu.
Thằng bé có vẻ sẽ vầy vọc mấy hộp màu vẽ của cậu
hoặc mớ đồng nát của William cơ.
- Ồ, tôi bảo – William nhắc nhở - Chúng ta phải bắt nó tránh
xa những đồ đạc đấy, các cậu ạ.
Cyril đẩy ghế ra khỏi bàn, kêu lên:
- Ta sẽ bắt nó tránh xa hẳn! William, anh đừng có sốt sắng
quá! Anh đừng để thằng bé đến đây.
- Nhưng tôi có thể làm gì? – người anh ấp úng.
- Làm gì à? Nói không chứ còn gì nữa. Chẳng nhẽ ta thích nuôi
một thằng cu lắm hở?
- Nhưng tôi phải làm gì đó. Tôi… tôi là tất cả với nó. Nó
nói thế mà.
- Giời ơi là đất! Thì gửi nó vào trường nội trú, rồi,
hoặc vào trại cải tạo, nơi nào cũng được, trừ nhà này!
- Tào lao! Cứ cho thằng bé đến ở! – Bertram cười – Con
quỷ nhỏ tội nghiệp khao khát tình thương! Nói sao cũng được,
em sẽ đem nó về. Mà túm lại nó bao tuổi ý nhỉ?
William nhíu mày trầm ngâm:
- Tôi cũng không biết. Nó phải đến tuổi thiếu niên rồi
chứ không còn là nhi đồng đâu – ông sực nhớ ra – Walter
đã mất mười bảy mười tám năm nay, chỉ một hai năm sau khi
cưới thôi. Thằng bé này phải xấp xỉ mười tám tuổi rồi.
- Và chỉ cần tưởng tượng Cyril đã lo lắng thế nào về
mấy cái xe sắt tây – Bertram cười to – Không sao đâu, tám
hay mười tám thì cũng để nó đến đây. Nếu nó đến tuổi
đấy rồi thì cũng chả phiền lắm.
- Thế còn… ờ… Spunk. Cậu cũng đem nó về chứ? Chắc là nó
cũng chả phiền đâu nhỉ? - Cyril mát mẻ.
- Thôi chết! Em quên mất Spunk đấy – Bertram công nhận – Này,
các anh nghĩ Spunk chính xác là con gì?
- Chó chăng? - William gợi ý.
- Thôi, dù nó là con gì đi nữa thì các ông cũng làm ơn để nó
dưới nhà – Cyril nói quả quyết – Thằng bé thì tôi còn
cố chịu chứ con chó thì…
- Hừm, rồi, xét theo tên nó – Bertram lẩm bẩm bào chữa –
Spunk (= cơn giận) chắc chả dễ bảo đâu. Nhưng có thể nó không
phải con chó thì sao. Em nghe tên nó giống vẹt viếc gì đó hơn.
Cyril đột ngột đứng dậy. Anh hầu như chẳng ăn gì.
- Được lắm – anh nói lạnh lùng – Nhưng làm ơn nhớ cho là
cậu chịu trách nhiệm nhé, Bertram. Bất kể nó là chó, vẹt
hay… hay là khỉ, tôi cũng mong cậu nhốt nó ở tầng dưới.
Với tôi, việc cái nhà này nhận nuôi một thằng bé chẳng
quen chẳng biết là đủ ngớ ngẩn lắm rồi. Nhưng nếu cậu và
anh William quyết định làm thế thì tôi chẳng còn gì để nói.
May quá, phòng tôi ở tít trên cùng!
Dứt lời, Cyril quay đi, rời phòng ăn.
Lại thêm một khoảnh khắc im lặng nữa. Người em út nhướng
mày giễu cợt.
- Tôi e là Cyril bực đấy – William thì thầm bằng giọng
trầm đục.
Gương mặt Bertram thay đổi. Khuôn miệng còn nhiều nét trẻ thơ
đanh lại nghiêm nghị.
- Dạo này anh ấy luôn bực bội với mọi thứ.
Người anh thở dài.
- Tôi biết, nhưng với tài năng của nó…
- Tài năng! Giàng ơi! – Bertram cắt ngang – Nửa nhân loại này
có tài năng ở mặt này hay mặt khác nhưng chẳng cần phải
tự biến mình thành cái dạng không ai chịu nổi như thế!
Thật đấy anh Will ạ, chuyện bắt đầu nghiêm trọng rồi,
về Cyril ý. Với cả thế giới, anh ấy sắp trở nên giống
hệt mấy mụ gái già mà mà cái đứa trùng tên với anh nó
tả trong thư rồi. Anh ấy chỉ còn mỗi việc bắt chúng ta nói
thầm và đi nhón chân nữa thôi!
William mỉm cười:
- Đừng lo. Cậu thì chẳng có nguy cơ bị ai bắt ngồi yên đâu,
chàng trai.
- Không, nhờ phước của Cyril! – Bertram trả miếng – Dù sao
đi nữa, một lý do để em ủng hộ chuyện nhận thằng bé là
để Cyril bơn bớt khó tính đi. Đúng là anh ấy cần nó.
- Còn tôi phải nhận thằng bé, Bert – người anh cả găng
lại, khuôn mặt lại trở nên lo âu – Nhưng chỉ có trời
mới biết tôi sẽ phải làm gì với nó. Nói gì với nó nhỉ?
Viết thế nào bây giờ? Tôi biết phải bắt đầu kiểu thư
từ này ra sao đây!
- Sao anh không đánh điện nhỉ, dùng chính cái từ nó dùng ấy.
Em nghĩ anh chỉ phải nói “đến” một lần trước khi gặp nó
thôi chứ gì. Nó có vẻ không rụt rè đâu.
- Hm, có thể tôi sẽ làm vậy – William từ tốn tán thành –
Nhưng chẳng phải sẽ có ai đó – ông luật sư – viết cho tôi
nữa ư?
Ông kết thúc cả việc phân tích bức thư lẫn việc ăn. Lát
sau ông nói thêm:
- Phải. Một ông Harding nào đó. Tôi tự hỏi không biết ông
ấy có họ với Ned Harding không. Tôi từng biết Ned khi còn ở
Harvard, hình như anh ta quê ở Hampden Falls. Ta sẽ biết sớm thôi,
mọi chuyện. Có khi ngày mai là tôi nhận được thư.
- Em chẳng tự hỏi gì cả – Bertram gật đầu, đứng dậy
khỏi bàn ăn – Dù sao thì, em cũng chẳng làm gì cho đến khi
hay tin.
© Tran Thu Trang
|