| Tản                                                                     
văn - Tuỳ bút  Chút yêu thương nguệch ngoạc Bài  
đã đăng trên Tuổi Trẻ ngày 19/01/2008 Một ngày, khi đọc tập hồ sơ của các ứng viên mới, cô gái  
làm ở phòng nhân sự thấy trong đó lá đơn xin việc viết tay  
của… anh người yêu cũ, tự dưng cứ ngồi thần ra nhìn mãi tờ  
giấy rồi bật khóc. Đồng nghiệp hỏi han, cô nghẹn giọng “hai  
năm yêu nhau, anh ta chưa viết ngoáy được bức thư nào cho em chứ  
đừng nói là ngay ngắn và thống thiết thế này”. Đấy chỉ là  
một cảnh nhỏ trong một kịch bản phim tình cảm lãng mạn không  
được đưa vào sản xuất. Ở ngoài đời chắc không có cô nào  
dễ xúc động đến vậy. Nhưng dù sao, điện ảnh cũng phản ánh  
phần nào hiện thực. Và chuyện một cô gái rưng rưng khi nhận  
một bức thư viết tay của người yêu chẳng phải quá hiếm.
 
 Cho tới cách đây mươi mười lăm năm, thư viết tay có lẽ là  
lựa chọn duy nhất của các đôi uyên ương khi xa xôi cách trở.  
Điện thoại cố định (chứ chưa nói tới điện thoại di động)  
là một cái gì đó khá xa xỉ. Máy tính và modem (chứ chưa nói  
tới ADSL hay Wifi) thì lạ lẫm chỉ kém đĩa bay tí tẹo. Chỉ có  
giấy, bút, phong bì, tem và các hòm thư bưu điện là sẵn tiện.  
Thậm chí đi tìm một người viết thư thuê cũng không mấy khó khăn.  
Vậy nên, chỉ cần kéo khẽ cái ngăn bàn ở một nhà cô con gái nào  
đấy rồi nhắm mắt mà vơ cũng ra được một vài bức thư.  
Giấy pơ-luya hay kẻ ô li, thơm mùi nước hoa hay lem vết mực xanh,  
lan man văn vẻ hay ngắn ngủi vài gạch đầu dòng, tất cả đều  
có một điểm chung: được viết ra từ bàn tay cầm bút của ai đó.
 
 Rồi cơn bão công nghệ quét qua, điện thoại di động, sms, email và  
chat phổ cập xuống từng ngõ xóm bình dân, những bức thư viết  
tay bỗng nhiên… thất sủng. Thì trong thời buổi chỉ vài phút  
mổ cò và hai giây ấn chuột, người ta đã gửi được cho nhau  
bao điều, đến nhật ký cá nhân cũng online, tội gì mà ngó ngoáy  
giấy giấy bút bút rồi lại dài cổ chờ ông bưu tá. Việc viết  
nói chung và viết thư nói riêng bỗng thành một cái gì vừa cổ kính  
vừa sang trọng, người ta – nhất là các quý ông – chỉ viết  
khi chẳng đặng đừng, ví dụ như vì nhà tuyển dụng yêu cầu.  
Chả thế trong kịch bản phim mới có cái scène như trên, chia tay  
nhau rồi cô gái mới biết nét chữ của chàng trai qua lá đơn xin  
việc.
 
 Phụ nữ vốn kém nhanh nhạy trong việc tiếp cận công nghệ hơn các  
đấng mày râu, lại hay nặng lòng hoài nhớ và thích cất giữ  
kỷ niệm, nên thư viết tay đối với họ vẫn quen thuộc, gắn bó  
lắm. Ngay cả với các cô gái biết làm web và có tới vài hòm thư  
điện tử, việc viết và nhận những bức thư viết tay thuở  
mới quen cũng là một nghi lễ thú vị. Khi viết thư, người con gái  
có thể chuyển tới người kia nhiều thứ, bên cạnh tình cảm  
trong câu từ, những thông tin kín đáo sở thích và quan niệm của  
nàng cũng được khoe một cách rất tinh tế qua các họa tiết trên  
giấy viết thư, qua cánh hoa ép thành hình cánh bướm, qua mùi tinh  
dầu ướp trong mỗi nếp gấp... Khi nhận thư, bên cạnh những giá  
trị tình cảm không thể phủ nhận mà bức thư đem tới, người  
con gái tò mò và ưa bói chữ còn có thể khám phá thêm nhiều điều  
về tính cách chàng trai bởi nét chữ chính là nết người…
 
 Không có chỗ cho những font chữ Unicode vô tính, cũng chẳng gói  
gọn trong những ký hiệu dung lượng KB, MB vô hồn, mỗi bức thư  
viết tay là một cái gì vừa độc đáo vừa rung động. Nếu như  
với các hình thức thư điện tử, người ta chỉ có thể sử  
dụng nhiều nhất là hai giác quan nghe – nhìn đơn điệu để  
tiếp nhận thì thư viết tay bắt tới ba hoặc bốn giác quan hoạt  
động. Xúc giác cảm nhận một nét bút dằn mạnh, khứu giác  
gọi tên một chút hương vương, thị giác định hình nét chữ  
hoặc nghiêng nghiêng hoặc cứng cỏi, còn vị giác đôi khi sẽ  
được gọi ra để phán xét xem bức thư chua ngọt ra sao. Ôi chao,  
chừng ấy trải nghiệm thân thương, làm gì có máy chủ và trình  
duyệt nào mô phỏng nổi.
 
 Nhưng ấy là lý sự của phụ nữ. Còn đại diện phái mạnh, có  
lẽ họ sẽ lập luận đanh thép thế này. Bây giờ mọi thứ đang  
thay đổi chóng mặt, hiệu quả nếu không được quy ra tiền thì  
cũng phải cân đong bằng phút bằng giây, mấy ai còn rỗi hơi mà  
chạy theo những cái (tuy vô cùng đặc biệt với phụ nữ nhưng  
theo họ thì) mơ hồ không định lượng ấy. Sms, mail hay chat diễn  
đạt tâm tình cũng đủ dào dạt chán. Cảm xúc đã có emoticons  
bao thầu, muốn đa phương tiện hơn thì nhạc hay phim đính kèm  
chẳng khó. Mà các cô buồn cười nhỉ. Chúng tôi viết cho đã là  
tốt lắm rồi, lại còn đòi này đòi nọ!
 
 Ấy không, phụ nữ chúng tôi cũng ao ước vu vơ vậy thôi chứ có  
đòi hỏi gì đâu. Chẳng qua cũng chỉ là muốn giống các bà các  
chị ngày xưa, được cất giữ một đôi bức thư để sau này  
giở lại hồi tưởng chút yêu thương nguệch ngoạc ố vàng. Vì  
internet tuy tiện lợi nhưng cũng nhiều bất trắc, chỉ một con sâu  
worm hay con ngựa trojan cũng đủ thổi bay kỷ niệm đi rồi. Vì không  
phải ai cũng làm ở phòng nhân sự mà được đọc dòng chữ  
viết tay nắn nót trên đơn xin việc của người yêu, dù là người  
yêu cũ…
      © Tran Thu Trang                                                                                           
 |