Truyện dịch

Tiểu thư Billy

Tác giả: Eleanor H. Porter

Chương 4: Billy đánh điện



Không chậm trễ, lá thư của James Harding theo sau thư của Billy, và được viết không giống cách Billy viết tí nào. Nó kể vài điều về tài sản của Billy, nói rằng, theo ý nguyện của phu nhân Neilson mẹ cô, Billy sẽ không được quản lý gia tài cho đến khi tròn hai mươi mốt tuổi. Nó đề cập dài dòng về hoàn cảnh côi cút của Billy trên thế gian, và bày tỏ hy vọng rằng bạn của cha cô bé sẽ nhân ái đón đứa trẻ mồ côi về nhà. Nó cũng nhắc đến Ned, người bạn cũ hồi đại học của William, và kết thúc với câu nói rằng người viết thư, James Harding, rất vui vì khôi phục lại mối quan hệ với gia đình Henshaw đáng mến, những người mà ông biết đã nhiều năm, và rằng ông hy vọng sớm nhận được hồi âm từ chính William Henshaw.

Lá thư viết hay, nhưng mà không đẹp. Chữ của James Harding chẳng dễ đọc cho lắm, và các đối tác công việc thường mừng rỡ vì phần lớn thư từ của ông được đọc cho trợ lý chép lại. Tuy nhiên, trong trường hợp này, ông lại quyết định chọn cách trao đổi riêng tư thân tình hơn. Và vì thế, ngay cả khi đọc xong bức thư, William Henshaw vẫn không biết ông đã nhầm khi cho rằng người trùng tên với mình, Billy, là con trai.

Chủ yếu, ông luật sư nhắc đến Billy bằng tên riêng, hoặc như “đứa trẻ mồ côi” hay là “đứa bé côi cút tội nghiệp”. Còn nếu có những chỗ dễ phân biệt nam nữ như “của con bé” hay “tự cô bé”, thì chữ viết ngoáy cũng biến nó nom giống như chữ “của cậu bé”, “tự cậu bé” đến nỗi chẳng có lý do nhỏ nào để William nghĩ ra là mình nhầm. Thế là William Henshaw ngay lập chuẩn bị để đón “cậu bé” về nhà.

Đầu tiên, ông gửi bức điện có mỗi chữ “đến” cho Billy.

“Tôi sẽ trấn an thằng bé tội nghiệp” – ông nói với Bertram – “Tôi sẽ viết thư trả lời ông Harding, dĩ nhiên sẽ nói nhiều hơn. Trước khi để Billy đi, ông ấy có muốn biết hoàn cảnh hiện nay của tôi thì cũng là chuyện tự nhiên thôi mà. Nhưng không cần phải để thằng bé phấp phỏng, cứ cho nó biết là tôi sẽ nuôi nó. Nó chưa đến đâu, còn phải đợi ông Harding nhận được thư của tôi đã chứ”.

Tuy nhiên, William có một phen ngạc nhiên chính ở chỗ này. Vì chỉ hai mươi tư giờ sau, câu trả lời của Billy đã đến, dưới hình thức điện tín.

“Ngày mai cháu sẽ tới. Tàu đến lúc 5h chiều. Billy”.

William Henshaw không biết rằng ở Hampden Falls, Billy đã gói ghém xong hòm xiểng từ nhiều ngày nay. Cô liều rồi. Ngay cả khi có người hầu gái và có đôi vợ chồng hàng xóm nhiệt tình ở lại ban đêm, ngôi nhà của Billy vẫn chẳng khác gì một nấm mồ tăm tối. Luật sư Harding đột nhiên ngã bệnh, cô thậm chí còn không thể kể với ông rằng đã nhận được bức điện ghi chữ “đến” tốt lành kia. Từ đây, Billy, cô độc, bốc đồng và luôn nuông chiều bản thân đã tự tin nắm quyền định đoạt mọi việc, và cô đã quyết tâm không chờ đợi thêm chút nào nữa.

Tương lai mờ mịt đầy lo sợ không hề làm cô băn khoăn, trái lại nó còn khiến cô hoan hỉ tự chúc mừng mình. Billy là người lãng mạn. Việc cài một bông cẩm chướng trên áo, hăm hở xông lên phía trước tìm người bạn của bố cô, người cũng được gọi là Billy, dường như là một cách không chỉ thú vị mà còn cực kỳ sáng suốt và tuyệt vời để dứt bỏ nỗi cô đơn và khao khát gia đình. Vì vậy, cô mua hoa cẩm chướng và vé, nôn nóng chờ tới lúc khởi hành.

Với những người trong ngôi nhà trên phố Beacon, bức điện phấn khởi của Billy mang đến nỗi kinh hoàng thảm khốc. Bởi thế, ngay cả Kate cũng bị điệu về để tham dự cuộc họp gia đình khẩn cấp.

- Tôi không làm được gì đâu, đơn giản là không làm được – bà cáu kỉnh tuyên bố sau khi nghe xong chuyện – Rõ ràng, các cậu đừng trông chờ gì ở tôi trong chuyện nhận thằng bé!

- Không, không, tất nhiên là không – William thở dài – nhưng chị thấy đấy, em tưởng em có thời gian để làm quen với mọi việc và sắp xếp. Chứ còn thế này thì quá… quá đột ngột. Thậm chí em còn chưa kịp trả lời ông Harding, hôm nay em mới biên thư và ông ta chưa thể hồi âm gì được.

- Thế cậu còn mong chờ gì nữa sau khi gửi bức điện ngu ngốc đó? – bà chị chất vấn – “đến”, thế đấy!

- Nhưng đấy là Billy bảo em làm thế.

- Thì sao nào? Chỉ vì một thằng khờ mười tám tuổi bảo làm là cậu, đàn ông đàn ang bốn chục tuổi đầu, tạm cho là suy nghĩ tỉnh táo, cứ thế cun cút vâng theo à?

- Em nghĩ nó động vào cái nết lãng mạn của anh Will – Bertram cười – Việc gửi một chữ “đến” vào khoảng không và chờ xem điều gì xảy ra có vẻ cũng quyến rũ ra phết.

- Thì nó xảy ra rồi đây này – Cyril quan sát tất cả với vẻ hài lòng tàn nhẫn.

- Ấy không, đã thấy gì đâu – Bertram hí hửng chỉnh lại – Mới chỉ chuẩn bị xảy ra thôi chứ. William sẽ phải cài hoa cẩm chướng trước đã. Nó là bùa hộ mệnh đấy!

William ngượng chín người:

- Bertram, đừng có rồ dại đi. Tôi sẽ chẳng cài bông cẩm chướng nào đâu. Cậu phải biết điều đó.

- Rồi anh định tìm thằng bé thế nào?

- À thì nó có cài một bông, thế là đủ - William điềm tĩnh.

- Ờ, cũng phải. Rồi nó lại còn có Spunk nữa chứ - Bertram ranh mãnh thì thầm.

- Spunk! – Kate hét lên.

- Vầng, thằng bé viết là hy vọng chúng ta sẽ không phiền khi nó đem theo Spunk.

- Nhưng ai là Spunk?

- Bọn em không biết – môi Bertram mấp máy.

- Các cậu không biết. Tức là thế nào hả?

- Ờ thì Will nghĩ đó là con chó, Cyril chắc chắn đang đoán là con khỉ. Em thì em hơi bị tin nó là con vẹt.

- Các ông trẻ ơi, các ông làm gì thế này – Kate rền rĩ, ngã ngồi xuống ghế - Làm cái gì thế này!

Với William, lời bà chị giống như một cú giật điện thúc ông hành động tức thời. Ông đứng phắt dậy:

- Nào, đằng nào thì ta cũng làm vậy rồi – ông nghiêm nghị tuyên bố - Giờ ta phải làm nốt, làm tốt vào! Thằng bé là con trai của người bạn nối khố của tôi, và nó phải được hoan nghênh. Giờ thì làm đi! Bertram, cậu nói cậu sẽ đón nhận thằng bé. Thế nghĩa là sao?

Bertram lập tức tỉnh ngay, anh ngồi thẳng lên. William thường ít nói chuyện theo kiểu này, nhưng khi ông đã nói…

- Phải rồi, Will. Nó sẽ có một phòng ngủ nhỏ ở cuối sảnh. Em chẳng mấy khi dùng phòng đấy. Có vài thứ tạp nham, mai em sẽ dọn hết.

- Tốt. Nào, có vài thứ cụ thể nữa cần sắp xếp đây. Lát tôi sẽ xuống nhà bảo Pete và Dong Ling. Và, làm ơn hiểu hộ, chúng ta sắp chào mừng thằng bé, tôi nói là chào mừng!

- Rõ, thưa ngài – Bertram đáp. 

Cả Kate và Cyril đều không nói gì.

 

 

 

 

Trở lại  

Lời giới thiệu và Mục lục truyện

Xem tiếp  

Chương sau

 

 © Tran Thu Trang