Trần Thu Trang Rotating Header Image

Vẫn cần cưới gấp

Truyện đã đăng trên Thế Giới Phụ Nữ số 30, tháng 8/2011

1.

Một buổi tối cuối tuần đầu thu, khi trận cầu đinh giữa hai ông lớn của giải bóng đá ngoại hạng Anh vừa bắt đầu được vài phút, Nguyễn nhận được tin nhắn của Lê. Đây có lẽ là tin nhắn ngắn nhất mà Lê đã gửi cho Nguyễn kể từ khi hai người quen nhau, và nó chắc chắn là tin nhắn gây sốc nhất, khó quên nhất, cũng khó trả lời nhất, đối với Nguyễn. Mấy chữ cụt ngủn trong nội dung tin đã khiến Nguyễn không thể phân biệt được đâu là chủ nhà, đâu là đội khách, cũng không còn nghe được tiếng bình luận viên nói gì nữa. Nguyễn ngồi đờ đẫn trước màn hình TV mất già nửa hiệp, rồi quyết định gọi cho Lê.

– Tại sao lại thế? – Nguyễn hỏi không đầu không đuôi, giọng tự động chuyển tông, cao hơn hẳn bình thường.

Ở đầu dây bên kia, Lê im lặng, chỉ nghe tiếng bàn phím gõ lạch cạch.

– Đang bận à? – Nguyễn hạ giọng một chút nhưng ngữ điệu vẫn như vừa tuôn ra từ tủ lạnh.

– Ừ, em đang vào Google… – Lê nói không nhanh không chậm, giọng cũng không vui không buồn – thử tìm xem có ai nhượng lại chỗ đặt tiệc không.

– Cái gì?

– Bác sĩ bảo lần này không giải quyết được.

Ngày hôm sau, Nguyễn đến cơ quan hỏi thủ tục xin nghỉ phép để tổ chức cưới. Sếp vỗ vai chúc mừng, đồng nghiệp xúm lại hỏi han, Nguyễn cười cười, trả lời qua loa. Hết giờ làm, đi uống bia với mấy thằng bạn thân, nghe đứa này một câu “dính bẫy”, đứa kia một câu “bị trói”, Nguyễn lại cười cười, không phản bác.

– Trước sau gì cũng phải có vợ, nó cho tao lý do chính đáng thế là quá tốt! – Sau khi cạn hết vại bia thứ n, Nguyễn vận dụng phép thắng lợi tinh thần như vậy.

2.

Dạm ngõ, cũng là lần đầu hai nhà chính thức gặp nhau. Chẳng nhà nào có kinh nghiệm, đôi bên cha mẹ đứng ngồi nói năng đều gượng gạo. May mà Lê đã nhờ được một chị đồng nghiệp mau mồm mau miệng đến đảm nhiệm vai trò trung gian đưa đẩy nên không khí cũng dần nồng ấm thân tình. Mấy lựa chọn về ngày giờ ăn hỏi xin dâu cũng là Lê tự tìm thầy xem rồi “phím” cho chị đồng nghiệp từ dăm hôm trước. Suốt buổi, Nguyễn ngồi yên một bên ngó Lê đi lại, rót nước, tiếp bánh trái, động tác gọn ghẽ khéo léo, chợt nghĩ, không biết Lê có phải luyện tập gì không, và nếu có thì mất bao nhiêu thời gian…

Lễ ăn hỏi sau đấy mấy hôm diễn ra cũng thật suôn sẻ. Đội ngũ bê, đỡ tráp toàn người quen của Lê. Địa chỉ các chỗ đặt bánh cốm, trầu cau, mua rượu, thuốc… toàn do Lê dò la trên mạng, sau đó mới dồn vào một file gửi qua mail cho Nguyễn. Ngay cả việc gian nan nhất là tìm địa điểm đặt tiệc trong thời điểm hầu hết các nhà hàng và hội trường đều kín lịch cũng có vẻ không khó khăn kinh khủng như lâu nay mọi người vẫn dọa, vì Lê đã liên hệ được với một nhà hàng mới khai trương, tuy hơi xa trung tâm nhưng địa chỉ cũng dễ tìm, khung cảnh lại rộng rãi, sáng sủa. Nguyễn cũng chỉ nghe Lê tả như vậy chứ không tận mắt chứng kiến, vì “việc đặt cọc chọn cỗ gì gì toàn việc của đàn bà, hơi đâu mình nhúng tay” – Nguyễn thổ lộ như vậy trong bữa nhậu tiễn biệt đời độc thân, bữa thứ n.

3.

Còn 10 hôm là đến ngày cưới, Nguyễn đưa Lê ra phường đăng ký kết hôn. Thủ tục giấy tờ xác minh gì đó thì đã xong từ ngay sau hôm ăn hỏi, giờ chỉ việc ký sổ lĩnh giấy. Đang đợt cao điểm của mùa cưới, phường trả kết quả cho cả vài ba cặp trong cùng một buổi, không khí trong phòng đợi có vẻ đặc biệt ngọt ngào. Một đôi trông trẻ măng ngồi ở góc tường còn lén hôn nhau. Không rõ vì mệt hay vì ảnh hưởng xung quanh, Lê lẳng lặng ngả đầu vào vai Nguyễn. Nguyễn nhìn gò má có vết nám mờ của Lê, bất giác nhớ lại mấy năm trước, khi hai người mới quen. Lúc đó, Lê mới đi làm, khuôn mặt bầu bĩnh thoáng nét trẻ con, làn da trắng mịn, đôi mắt lúc nào cũng long lanh như đang cười. Mấy năm qua đi, Lê nhảy việc vài lần, mối quan hệ với Nguyễn càng lúc càng giống một thói quen cũ kỹ nhàm chán, những đường nét sinh động tươi tắn cũng dần tan đi, nhường chỗ cho vẻ tĩnh lặng, đôi khi là đờ đẫn…

Để tránh nghĩ ngợi thêm, Nguyễn đưa mắt ra xung quanh, chợt phát hiện là đôi nào cũng mang theo một túi đựng bánh kẹo, thuốc lá. Nguyễn lay lay Lê. Lê vụt ngẩng lên, vẻ mặt hơi thất thần, không giống ngái ngủ mà lại tựa như hớt hải, bất an. Nguyễn thoáng sững lại, giọng bỗng trầm hẳn xuống, gần như thủ thỉ:

– Em không chuẩn bị bánh kẹo như mọi người à?

Lê ngẩn ra một lát vì câu nói đượm vẻ âu yếm của Nguyễn, mãi sau mới đứng dậy, mỉm cười nhợt nhạt:

– Em không biết. Để em ra kia mua.

Dù biết hiệu tạp hóa ở ngay đối diện ủy ban phường, Nguyễn vẫn đứng dậy đi theo Lê. Nhìn từ sau lưng, trông Lê không giống người mang thai sắp sang tháng thứ tư chút nào.

4.

Như mọi chú rể khác, Nguyễn không thích phải chường mặt ra giữa đường hay giữa công viên cả ngày trời chỉ để có một album ảnh dày cộp với những dáng đứng ngồi cứng quèo, lố bịch. Lê biết vậy và cũng cảm thấy việc đi chụp ngoại cảnh ở thời điểm này có phần quá sức nên chỉ đề nghị Nguyễn thu xếp nửa buổi đến studio của ảnh viện áo cưới để chụp lấy mươi kiểu “trình các cụ”. Nguyễn đã đồng ý mà không hề nhăn nhó hay hầm hừ.

Buổi chụp diễn ra thật suôn sẻ và dễ chịu, nhiếp ảnh gia thậm chí còn luôn mồm khen cô dâu chú rể lên hình trông đẹp đôi, tình cảm. Nhưng đúng lúc tất cả mọi người, bao gồm Nguyễn, Lê và nhóm nhân viên ảnh viện, đều nghĩ “thế là ổn cả” thì đột nhiên Lê loạng choạng, suýt ngã ngồi xuống. Lê không thấy đau chỗ nào, chỉ mơ hồ nhìn thấy nét mặt có thể gọi là hoảng hốt và đau lòng của Nguyễn, rồi mắt tối sầm lại.

5.

Lê tỉnh dậy trong tiếng trò chuyện rì rầm, những giọng nói từ đủ mọi vùng miền cứ quanh quẩn bên tai nhưng không có giọng nói nào quen thuộc. Cảm giác này sao mà rã rời, trống rỗng! Lê mở mắt, ánh đèn tuýp bàng bạc của phòng bệnh hắt xuống bức tường xanh và những cột giường bằng inox, trông lạnh ngắt. Lê đưa mắt sang bên, bắt gặp cái nhìn đăm đăm của Nguyễn.

– Em muốn ăn gì không?

Lê nghiêng mặt sang phía khác. Trong nháy mắt, Nguyễn nghĩ rằng Lê khóc, nhưng không phải. Chưa đầy vài giây sau, Lê quay lại nhìn Nguyễn, cả mắt và giọng nói đều bình tĩnh lạ lùng:

– Anh có thể đi được rồi!

Nguyễn vẫn nhìn đăm đăm như không muốn bỏ lỡ nét biến đổi nào trên khuôn mặt đang cố tỏ ra phẳng lặng kia. Lê nắm chặt mép chăn, ngước nhìn trần nhà loang lổ những vết ố.

– Tuần trước em đi khám, bác sĩ nói có dấu hiệu không tốt.

– Sao em không nói… – Câu hỏi nghẹn ngang cổ Nguyễn.

– Em nghĩ chỉ cần cố gắng qua nốt mấy ngày này là yên tâm. Không ngờ, cái gì không giữ được thì đúng là không giữ được…

Nghe đến đây, Nguyễn lại định mở lời nhưng Lê đã phẩy tay ngăn lại, giọng nói đều đều như được thu âm sẵn.

– Nửa tháng nay một mình lo liệu mọi thứ, em rất mệt mỏi. Đi đặt cái này, mua cái kia, thấy người ta có đôi có cặp chọn lựa, bàn bạc, cả cãi cọ nữa, em vừa tủi thân vừa ghen tị. Em cứ ước giá anh có thể bỏ được một trận bóng đá, một bữa bia, một buổi họp lớp… để làm đỡ em vài việc thì tốt biết bao. Mấy lần em muốn gọi điện nói thẳng với anh như vậy, nhưng rồi nghĩ đến thái độ của anh từ hôm trước đến giờ, em lại thôi.

– Anh xin lỗi! – Nguyễn khó khăn lắm mới chen vào được một câu, giọng nói là lạ như thể cổ họng đang bị chặn bởi cái gì đó rất khô và đắng.

– Anh không cần phải xin lỗi – Lê lắc đầu nhìn lướt qua anh – Là do em đánh giá mình quá cao. Em vẫn tự cổ vũ mình rằng ít nhất thì anh cũng có thưa chuyện với gia đình, ít nhất cũng không để cho em phải đi đăng ký kết hôn một mình. Em tưởng sức chịu đựng của mình là vô tận. Nhưng hóa ra không phải. Cho nên…

Đúng lúc Lê hít sâu một hơi để dứt khoát nói ra lời kết luận thì một nhóm bác sĩ thực tập theo nhau vào phòng. Vẻ mặt không có biểu hiện gì của sự an ủi hay thương xót của họ làm Lê chưng hửng. Câu hỏi vừa lờ mờ hiện ra trong đầu Lê lập tức được trả lời khi một bác sĩ lớn tuổi xuất hiện dặn dò Nguyễn về những điểm cần chú ý. Nguyễn liếc nhìn cặp mắt bối rối không biết phải vui mừng hay tức giận của Lê, tự nhiên bật cười.

Nhóm bác sĩ xuất hiện thật không đúng lúc nhưng cũng thật đúng lúc. Sau khi họ rời đi, hẳn hai người sẽ phải tiếp tục câu chuyện có giọng điệu cực kỳ nghiêm trọng ở trên. Lần này, hẳn Nguyễn sẽ yêu cầu Lê sờ xuống bụng trước khi phát biểu. Lần này, hẳn Nguyễn sẽ không để Lê độc thoại nữa…

Dù sao thì hai người vẫn cần cưới gấp.

Sponsored

30 Comments

  1. Truyện hay! Thằng đàn ông nào đọc cũng thấy bóng dáng mình trong đó :)).

  2. phạm minh thư says:

    Chỉ thây’ phụ nữ là thiệt thòi, yêu nhiều thương nhiều mà kêt’ quả là như thê’. Cần một bờ vai vững chăc’ để dựa vào mà kho’ qua’.

  3. Vicky says:

    Dù sao cũng không ủng hộ các cô để nhỡ thế này tí nào cả. Truyện không mới nhưng đọc lạ tác giả ạ.

  4. Pony says:

    Sao đọc xong tự nhiên thấy buồn. :( Rồi không biết sau này mình sẽ ra sao nữa. Cảm giác chính mình là Lê. Cứ phải một mình làm hết cái này đến cái nọ. Rồi chịu đựng nữa. Hic. :(( Sao muốn khóc quá chị ơi!

  5. Pony says:

    Ủa sao cái mặt thở dài nó lại thành ra cái mặt buồn nôn là thế nào nhỉ? :( Chị sửa hộ em cái emo đấy được không? [Cái comment này cũng không đăng luôn nha chị] :P

    1. WordPress nó không nhận các biểu tượng có dấu ngoặc nhọn em ơi. Còn nguyên nhân tại sao comment của em cứ bị xếp vào hàng chờ duyệt thì chị vẫn đang tìm hiểu, chẩn đoán ban đầu là do đợt trước chị nâng cấp web nên một số thứ trở nên hâm đơ. Trước mắt em thử nhập địa chỉ mail khác xem sao nhé.

      1. Pony says:

        Ôi trời đất ơi. Hóa ra có mỗi cái comment của em bị chờ duyệt thôi hả. :O Thảo nào em thấy lạ lạ, vì em nhớ hồi trước chị có nói là không cần duyệt nữa. :D

        1. Không, có nhiều comment bị xếp vào hàng chờ duyệt lắm. Mà phần lớn là comment của người quen, không viết sai viết ẩu gì hết. Còn các comment xì tin kinh lên thì lại lọt lưới. Rất là rồ với cái trò nâng cấp hạ cấp này!

  6. Hải Anh says:

    Chị Trang ơi, truyện này đọc buồn quá ạ. Em vừa đọc mà vừa thở dài.

  7. Hương says:

    Tuy kết thúc (tạm gọi là) có hậu nhưng vẫn thấy buồn quá chị ơi :(. Chưa cưới đã thế, cưới rồi còn thế nào nữa? Gái ơi là gái!

  8. Joni says:

    Sao chị – một bà cô – lại viết về tâm lý zai như đúng rồi thế này nhỉ?

    1. Vì bà cô này có khá nhiều bạn bè khác giới, lại còn có nghề chụp ảnh cưới. :D

      (Chứ không lẽ bà cô lại tự khen bản thân quan sát sắc sảo tinh tế!) B-)

  9. Quỳnh Nga says:

    Em thích lối viết truyện của chị Trang quá đi mất… * ôm ôm *

  10. tabtran says:

    Chẹp, chẹp, dù gì một khi đã cảm giác thế thì khó lòng lấy lại được như xưa… Hu hu, phụ nữ khổ là thế, lấy chồng cũng khổ mà ở giá cũng khó… Thôi, cứ làm đàn ông là thích nhất… :)

  11. Nguyễn Hà Xuyên says:

    Đọc truyện ngắn này càng thấy ranh giới giữa yêu và cưới càng xa vời hơn nữa.

  12. Linall says:

    Đọc nửa đầu truyện có cảm giác truyện ngắn được viết để hoan hô thành tích của bác Gu Gồ, :))

  13. So says:

    Tự nhiên thấy lòng chùng xuống, cảm giác muốn được yêu thương nhiều hơn và phải mạnh mẽ hơn…

  14. Mai Nương says:

    Cho em dành bàn đầu nha chị, nếu mà chị mở lớp dạy… viết văn.

  15. Chichan says:

    Cần được yêu và yêu thương người khác vốn là thiên chức của phụ nữ mà! Cả 2 thứ đó vướng vào cái nào cũng hết đời.

  16. thao tran says:

    Đọc xong mà muốn khóc…

  17. Song Ngư says:

    Các cô gái ơi, lấy phải người như anh chàng đó, chỉ có khổ mình thôi. Hãy lấy người mang lại cảm giác ấm áp và thanh thản cho mình ý.

  18. HuongThao says:

    Kết thúc như thế cũng không phải là có hậu đâu! Buồn!

  19. Hiền Lê says:

    Thiệt là bất công mà! Mắc gì mà Lê phải lo hết từ A-Z như vậy chứ, đâu phải một mình Lê có lỗi. Đọc xong ghét quá, đàn ông thiệt là ích kỷ! Tự cho mình cái quyền đánh giá vả phán xét người yêu rồi xem người yêu như là gánh nợ, biết rứa thì đừng có “yêu”, lúc đó răng không nghĩ đi.
    Xin lỗi chị em hơi bức xúc. :(
    Truyện ni hay lắm nhưng mà em tức quá!

  20. Tada09 says:

    Không biết anh Nguyễn này có tự giác hơn được tí nào ko???

  21. nàng dâu bất hạnh says:

    Đọc truyện của chị mà cứ man mác buồn mà lại thấp thoáng hy vọng. Em cũng “ăn kem trước cổng” nhưng em ko đến nỗi như cô gái này. Chỉ có điều em buồn vì em lấy chồng tay trắng.
    Truyện hay lắm chị Trang, cảm ơn chị nhiều lắm! Viết nữa đi chị!

  22. Trang Bui says:

    Dù sao cũng nên nhìn thẳng vào sự thật. Mình thích hầu hết các truyện của Trang vì nó thực tế. Tuy hơi phũ phàng nhưng nó chưng bộ mặt thật, không phấn son lòe loẹt. Thank you so much ^^!

  23. hoaithuong says:

    Em đọc xong thấy rất hay. Em xin share link trên fb của mình chị nhé! Cảm ơn chị Trang nhiều.

  24. *k* says:

    Truyện hay quá, bỗng nhiên bắt gặp hầu hết những suy nghĩ cảm xúc của bản thân trong câu chuyện này, trong câu nói của nhân vật nữ, trong sự bối rối của nv nam… làm em ko rõ nổi mình đang ở cảm xúc nào nữa :D Chỉ biết như tìm được 1 người nói thay mình và hiểu mình vậy.

  25. *k* says:

    Cảm ơn chị vì đã viết ra được một câu chuyện hay!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Để xác nhận bạn là người thật chứ không phải phần mềm gửi lời nhắn tự động, hãy điền vào phép tính đơn giản sau: *

Chọn kiểu gõ: Tự động TELEX VNI Tắt