Trần Thu Trang Rotating Header Image

Mười năm (4)

Tác giả: Vô Xứ Khả Đào
Dịch thô (convert): Candy_heart
Dịch không-thô-lắm: Trần Thu Trang

________________

Bất giác Tứ Nguyệt lại đỏ mặt. Cô nuốt hết ngụm rượu trong miệng, không dám nhìn phản ứng của ai, chẳng thể làm gì hơn là chỉ bừa vào anh chàng ngồi cạnh: “Bé Bự, hồi cấp 3, tớ thầm yêu cậu đấy!”

“Bé Bự”, bây giờ cao gầy chứ không béo nữa, tỏ ra kinh hãi: “Thật à? Mình ngồi cùng bàn lâu thế, sao cậu không nói sớm? Nếu biết thì tớ đã chả cưới vội, chờ cậu.”

Cả lũ cười ha hả, cũng tha cho Tứ Nguyệt.

Tối nay, vì Nguỵ Vũ Thừa mới về, không khí càng thêm hào hứng, quay đi quay lại đã gần nửa đêm.

Ra khỏi quán, cả lũ phân công ai ngồi chung xe với ai. Hỏi một vòng, hoá ra Nguỵ Vũ Thừa và Tứ Nguyệt lại về cùng đường, Đỗ Phi đẩy luôn Tứ Nguyệt sang phía anh: “Nhớ đưa người ta về nhá!”

Đỗ Phi được bạn trai qua đón rồi, Tứ Nguyệt hơi lúng túng, đành lên xe với Nguỵ Vũ Thừa. Cô hơi say nhưng lại ham nói: “Sao cậu lại chấp nhận làm liều chứ không chịu khai thật?”(1)

Nguỵ Vũ Thừa nhẹ nhàng đem áo gió khoác lên người cô, cười bâng quơ: “Cậu cũng thế còn gì. Cậu chọn khai thật, nhưng có thật là khai thật không?”

“Ơ…” – Tứ Nguyệt hơi ngớ ra – “Gì cơ?”

Mắt Nguỵ Vũ Thừa sáng lên, anh cười, lắc đầu: “Không có gì.”

Xe đến dưới nhà, Nguỵ Vũ Thừa đưa cô xuống, ân cần dặn: “Nghỉ ngơi cho khoẻ, hai hôm nữa gặp lại.”

Mãi sau, Tứ Nguyệt mới hiểu “hai hôm nữa” nghĩa là sao.

Đó là ngày tổ chức lễ ra mắt sản phẩm của khách hàng bên cô. Công ty internet non trẻ này thu hút sự chú ý vì đã triển khai một hệ thống mạng mới. Từ sáng sớm, Tứ Nguyệt phải đến địa điểm tổ chức sự kiện, lo liên lạc với truyền thông, đón khách, phát quà.

Đúng hôm ấy, một đồng sự phải đi viện vì bị viêm dạ dày cấp tính, chỉ còn mỗi mình Tứ Nguyệt, cô cảm thấy thật khó đỡ. Y như rằng, trong cơn hỗn loạn, cô nhầm mấy đơn vị truyền thông hạng A thành hạng B, chỗ đón khách bị nghẽn lại một chút. Ngay lập tức, đám phóng viên kêu ca luôn miệng.

Nhân viên PR, đại diện truyền thông, thêm cả quan khách.., tình hình rối tung lên, Tứ Nguyệt càng cuống. Mãi đến khi sếp cô chạy ra, đầu tiên là xoa dịu đám báo đài, sau đó bổ sung quà tặng, mọi việc mới tạm yên. Rồi sếp trừng mắt nhìn cô, hạ giọng: “Cô qua đây.”

Trận mắng này nặng lời hơn hẳn những trận trước, Tứ Nguyệt bật khóc mấy lần, lại không thể trình bày về chuyện đồng sự đi viện, chỉ biết cúi đầu nghe mà chẳng nói được lời nào.

Buổi lễ bắt đầu, sếp quay vào hội trường, bỏ lại đống lộn xộn bên ngoài cho cô giải quyết nốt. Tứ Nguyệt hít sâu để nuốt nước mắt, lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Một bóng người xuất hiện bên phía tay trái cô.

Nguỵ Vũ Thừa mặc bộ complet tối màu, thân hình mảnh khảnh tựa vào tường, hai tay đút túi quần, cứ thế nhìn cô. Ánh mắt anh rất dịu dàng, ẩn chứa nét an ủi nhẹ nhàng.

Tứ Nguyệt thấy bối rối. Không gượng được dù chỉ là một nụ cười mỉm, cô quay mặt, vội vã sắp xếp tài liệu. Nguỵ Vũ Thừa dường như muốn đến bên cô nhưng anh mau chóng bị ai đó gọi đi.

Tứ Nguyệt thở dài một hơi, điện thoại trong túi khẽ rung lên. Cô mở ra xem, một số lạ gửi tin nhắn: “Xong việc đừng về vội.”

Sự kiện chấm dứt thì đã gần năm giờ, Tứ Nguyệt mang một số giấy tờ và mấy món quà lưu niệm còn thừa về công ty. Cô chợt nhớ tới tin nhắn kia, lấy điện thoại ra xem. Hết pin.

Kệ thôi vậy.

Cô đang chán nản nên không muốn về nhà. Đi ngang qua quán café dưới chân văn phòng, cô đẩy cửa bước vào, gọi một cốc latte to, bưng chiếc cốc sứ trên tay nhưng chẳng uống ngụm nào. Nhét tai nghe nghe nhạc, chẳng biết từ bao giờ iPod đã được đặt sẵn ở chế độ chơi đi chơi lại một bài. Tiếng hát của Châu Kiệt Luân nhạt nhoà không rõ: “Nói đi, sao lại đến trước mặt tao, tao ném bóng, ngập tràn lửa giận, tao muốn đánh mày lâu lắm rồi, đừng trốn…”

Tứ Nguyệt chợt thấy buồn. Ngày nào cũng chịu đựng những ánh mắt xét nét của cấp trên, những kèn cựa trong văn phòng, những lời rỉ tai về các kiểu luật bất thành văn…, nếu người ta có góc cạnh thì cũng đã bị mài nhẵn lì cả rồi. Đâu giống như ai đó, lúc nào cũng sáng láng đáng khen.

Ngoài cửa sổ trời tối dần, bỗng nhiên có người đẩy cửa bước vào, đi tới trước mặt Tứ Nguyệt, gần như đường đột kéo cô đứng dậy.

Cốc cà phê đã nguội ngắt trong tay sóng sánh suýt đổ, Tứ Nguyệt ngẩng lên và thấy Nguỵ Vũ Thừa.

Anh mím chặt môi, ánh mắt có vẻ khắc khoải, lại có vẻ lo âu. Anh trầm giọng: “Đi, mình đến một nơi.”

Tứ Nguyệt nhìn anh ngơ ngác, không biết làm thế nào mà anh tìm được chỗ này. Chắc chắn anh vừa từ điểm tổ chức sự kiện chạy vội đến đây, vẫn mặc complet đi giày da như ban nãy, chỉ có cà vạt bị nới lỏng và hai khuy cổ áo không cài: “Tìm cậu mãi, giờ mới thấy. Sao lại tắt điện thoại?”

“Hết pin thôi.” – Tứ Nguyệt vừa ấp úng thanh minh đã bị anh kéo ra xe, vẻ mặt cô vẫn còn hơi hoảng hốt – “Đi đâu?”

(Còn tiếp)

_________________

1. Trong trò “Liều khai thật”, người bị chỉ định phải lựa chọn giữa việc khai thật (trả lời câu hỏi oái oăm của người khác) và liều (chấp nhận làm những chuyện oái oăm theo yêu cầu của người khác).

Bài liên quan:

Sponsored

9 Comments

  1. IAMMAI says:

    Mở hàng cho chị Trang đắt khách này!:)

    Có 5 – 6 phần thôi hả chị? Vậy là đến lúc gay cấn rồi đây. Hi vọng là sau vụ này Trang có thêm cảm hứng viết “Truyện chưa có tên”. Cũng là gặp lại người cũ, nhưng thích cái kiểu “thù hằn” của Đăng – Quỳnh hơn. Giai đoạn mà Trang đang bôi vẽ, em thích nó dài dài chút, tình cảm mà, phải từ từ tiến triển mới hay.
    Ý chà, lạc đề rồi!!! Tóm lại là cảm ơn Trang vì đã dịch và đã viết, chúc Trang một ngày làm việc hiệu quả!

  2. dangki says:

    Em cũng ủng hộ chị Trang bôi cái đoạn “mặt ngoài còn e” ấy dài dài ra một tí, thế nó mới thú, giai đoạn đẹp nhất và trong sáng nhất của tình yêu là đấy mà :D

    Truyện này càng đọc càng thấy hấp dẫn. Nguy quá, mà nó lại sắp hết mất rồi chứ >”< Thank chị Trang nhiều!

  3. Alex says:

    Lời bài hát là bé dịch à =))

  4. 2 bạn Dangki và IAMMAI không lạc đề nhá, truyện này còn 1 phần nữa thôi (phần cuối hơi dài, nếu tách làm 2 thì quá ngắn nên mình sẽ dồn vào làm 1). Xong ca Vũ Thừa – Tứ Nguyệt này, mình sẽ quay lại với ca Đăng – Quỳnh, mình thề!

    Alex: Vầng, chứ còn ai hâm đến nỗi dịch thành “mày tao” thế nữa bé. :nguong:

  5. Tada09 says:

    Cám ơn Trang

  6. Hạnh says:

    Em đọc đến phần bài hát cũng nghĩ thầm bài hát gì mà mày tao kỳ quá :D. Hóa ra là… :P.

  7. Trang Bui says:

    Hi! Bạn Trang này thật khéo làm cho người khác hồi hộp đấy!

  8. Trang Bui says:

    Cảm giác chờ đợi này, mình đã làm mất nó tầm mười mấy năm rồi, từ cái hồi đi học cấp 2, hồi hộp chờ từng tập truyện tranh để được là người đọc đầu tiên…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Để xác nhận bạn là người thật chứ không phải phần mềm gửi lời nhắn tự động, hãy điền vào phép tính đơn giản sau: *

Chọn kiểu gõ: Tự động TELEX VNI Tắt