Trần Thu Trang Rotating Header Image

Mười năm (1)

valentine2011

Tác giả: Vô Xứ Khả Đào
Dịch thô (convert): Candy_heart
Dịch không-thô-lắm: Trần Thu Trang

Gần đây mình hơi tắc tị với việc viết tiếp “Truyện chưa có tên” nên quay sang giải lao bằng cách dịch truyện tiếng Trung, nói đúng hơn là dựa vào bản gốc và bản dịch máy (thuật ngữ chuyên môn gọi là truyện convert) rồi viết lại cho giống tiếng Việt hơn. Truyện này ngắn, khoảng 4 phần, dự định sẽ hoàn thành trong vòng 10 ngày.
________________

Tựa:

Mười năm trước, chúng ta còn nghe băng cassette.
Mười năm trước, chúng ta còn ngồi trong lớp, oán giận vì thi cử không ngớt, bài làm không hết.
Mười năm trước, thần tượng âm nhạc Châu Kiệt Luân chẳng qua chỉ là một ca sĩ mới thích đội mũ lưỡi trai.
Chớp mắt đã mười năm rồi, quay đầu lại nhìn nhau, tưởng nhớ tình cảm thầm kín tuổi ô mai.

*

Khi Tứ Nguyệt ôm một đống tài liệu bước về phía phòng họp, Natalie đang dẫn mấy người khách đi vào văn phòng. Hành lang chật hẹp, Tứ Nguyệt nghiêng người nép sang bên cho họ qua trước.

Chồng tài liệu cao ngang người, để đỡ tốn sức, cô đem một nửa gác lên thành cửa sổ. Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào cánh tay ấm áp, Tứ Nguyệt bê tài liệu cũng lâu, ngón tay bị ép đến mức hơi tê, thấy hầu hết mọi người đã đi qua, cô vội bước, chợt va vào một người đi sau cùng.

“Rầm” một tiếng, tài liệu trong tay nghiêng ngả rơi xuống như tuyết lở, Tứ Nguyệt sợ quá kêu lên. Người kia phản ứng cũng rất nhanh, vươn tay đỡ lấy chồng tài liệu đang nghiêng như tháp Pisa.

Giật mình hú vía, Tứ Nguyệt toát mồ hôi lạnh dù điều hoà trong văn phòng vẫn bật. Người kia thấy cô loay hoay, cũng không rụt tay về, tiếp tục đỡ chồng tài liệu giúp cô. Cô cúi đầu, chỉ thấy những ngón tay thon dài sạch sẽ và tay áo phẳng phiu màu xanh biển của đối phương.

Hẳn là một anh chàng trẻ tuổi. Cô bỗng thấy có cảm tình, vội vàng cảm ơn. Đối phương chỉ cười cười: “Chị đỡ được chưa?”

Tiếng nói êm tai dễ nghe như vậy, trong khoảnh khắc, Tứ Nguyệt hơi hoảng hốt… dường như đã từng nghe thấy ở đâu rồi. Cô cố nén cảm giác khác thường, gật đầu nói: “Được rồi, cảm ơn anh.”

Chồng tư liệu được trao trả xong, người kia cuối cùng cũng lộ mặt, đúng là một anh chàng còn trẻ. Mắt một mí, tóc ngắn, mũi rất cao, môi hơi mỏng, nhẹ nhàng dễ chịu, hệt như màu xanh biển của chiếc áo anh ta đang mặc.

“Nguỵ Vũ Thừa?” – Tứ Nguyệt buột miệng gọi tên anh ta trong khi đầu óc vẫn còn bán tín bán nghi.

“Hi, chào cậu, Tứ Nguyệt.” – So với cô, người đàn ông trẻ có vẻ không quá ngạc nhiên, hơi nhướn mày – “Trùng hợp nhỉ.”

Cậu ta còn nhớ rõ tên mình. Tứ Nguyệt kinh ngạc nghĩ.

Lại “rầm” một cái, chồng tư liệu đổ xuống.

Về sau nhớ lại, chuyện này giống như một câu nói của ai đó, it’s your destiny. Không tránh được!

Giám đốc nhìn thấy khách hàng VIP cùng Tứ Nguyệt cùng ngồi xổm trên hành lang xếp tài liệu, mặt xám ngắt, đích thân đi tới, khom người hỏi: “Có chuyện gì thế này?”

Tứ Nguyệt nghẹn lời. May mà Nguỵ Vũ Thừa không giống vậy: “Không có gì, là tôi đụng vào cô ấy.”

“Cậu tới bàn về hợp đồng PR?” – Tứ Nguyệt không nhịn được, hỏi.

“À, không, không phải. Tớ ở phòng kỹ thuật. Hôm nay không có việc gì nên đi cùng qua xem.” – Nguỵ Vũ Thừa đưa trả cô số tài liệu đang cầm, liếc sang nhìn giám đốc. “Vừa vặn lại gặp bạn học cũ.”

Đi vào phòng họp, lẳng lặng đưa xong tài liệu, ngồi xuống một chỗ ngoài rìa, Tứ Nguyệt cúi đầu nghe giám đốc cùng khách hàng thông báo về tiến độ liên hệ truyền thông, đầu óc bắt đầu nghĩ lan man.

Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, tưởng như rất lâu, hoá ra lại rất mau. Tứ Nguyệt nhấp nhổm ngồi nghe, mãi đến cuối cùng, bên cô tiễn ba người khách ra cửa thang máy, nói chuyện, tạm biệt. Cô vẫn không ngẩng đầu nhưng thấy bàn tay kia chìa đến trước mặt: “Hợp tác thuận lợi.”

“Hợp tác thuận lợi.” – Cô hơi đỏ mặt nhưng cũng phải ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng bừng ấy.

Nguỵ Vũ Thừa cười cười, cùng đồng sự đi vào thang máy, thân hình cao gầy dần biến mất sau cánh cửa từ từ đóng lại.

Sau khi khách về, Tứ Nguyệt không tránh khỏi bị sếp sạc. Công ty của Nguỵ Vũ Thừa là khách hàng quan trọng của công ty, vậy mà cô không những không sớm chuẩn bị tài liệu cẩn thận, lại còn va vào người ta trên hành lang. May là khách hàng rất hài lòng với phương án truyền thông của bên cô nên cuối cùng giám đốc cũng thả cho cô đi.

Ngay lúc đó, Natalie chạy tới buôn chuyện: “Nghe nói bà va vào CTO của HA á.”

“Anh ta là giám đốc kỹ thuật của HA?” – Tứ Nguyệt gần như không thể tưởng tượng được, giật mình, hỏi – “Bà bảo tại sao anh ta lại tới đây?”

Natalie nhún nhún vai: “Ai mà biết?!”

Tứ Nguyệt hơi uể oải bóp trán, điện thoại di động chợt rung lên báo có tin nhắn.

“Tối nay tụ tập, đừng quên đấy, Roxy, 8 rưỡi.”

Tứ Nguyệt xem đồng hồ, nhắn trả lời: “Ừ, không quên đâu.”

“À, tối nay sẽ có bất ngờ thú vị nhá!”

Tứ Nguyệt lại khó kìm được, đưa tay bóp trán lần nữa. Bất ngờ thú vị? Còn có ai bất ngờ hơn chính cô hôm nay? Cô đã gặp lại Nguỵ Vũ Thừa cơ đấy! Thực sự cô có thể tưởng tượng cảnh lũ kia trợn mắt há mồm tối nay , khi cô buôn chuyện này.

*

Buổi tối, quán bar Roxy.

Khi Tứ Nguyệt đến, Đỗ Phi liếc mắt thấy cô, vẫy tay: “Đây!”

“Uống gì? Bols(1) trứng, cam hay blackcurrant(2)?” – Đỗ Phi gọi người phục vụ, hỏi thành thạo.

“Không uống rượu có được không?”

Thật ra Tứ Nguyệt muốn uống soda, lời nói của cô làm cho lũ bạn cả trai lẫn gái đang ngồi gào lên, bảo:

“Chơi hết mình mà đòi không uống rượu là thế nào? Mà rượu này độ cồn thấp thế, say làm sao được!”

“Blackcurrant” – Tứ Nguyệt đành chịu.

“Rồi, bắt đầu nhé?” – Đỗ Phi lấy vỏ chai rượu đặt nằm ra giữa bàn, ngón tay vươn tới xoay nhẹ – “Luật chơi như cũ.”

Vỏ chai quay đều mươi vòng, từ từ dừng lại, miệng chai chỉ vào Tứ Nguyệt.

Tứ Nguyệt thở dài, không nói gì, uống non nửa ly rượu ngọt mùi blackcurrant, viên đá chạm vào thành cốc kêu lanh canh.

“Câu hỏi thứ nhất, hơi bị đơn giản á.” – Một đứa nói – “Tứ Nguyệt, một tuần trở lại đây, cậu gặp được chuyện gì đáng kể nhất?”

“Chuyện đáng kể nhất…” – Tứ Nguyệt nghĩ ngợi một lát, trong lòng đã có câu trả lời – “là…”

“Ê, các cậu, bất ngờ thú vị đã đến!” – Đỗ Phi đột nhiên ngắt lời cô – “Các cậu quay đầu lại nhìn xem là ai!”

Áo phông polo đen, áo gió màu kaki khoẻ khoắn, tóc ngắn, mắt một mí.

Nguỵ Vũ Thừa.

(Còn tiếp)
______________

1. Bols: Một nhãn hiệu đồ uống có cồn của Hà Lan, chuyên các loại rượu mùi (liqueur).
2. Blackcurrant: Quả lý chua, thường được gọi là nho đen hay nho Hy Lạp.

Bài liên quan:

Sponsored

18 Comments

  1. Bùi Hồng Vân says:

    It’s the destiny. Nhớ mối tình thứ 2 của mình. :(

  2. Hạnh says:

    Em thích truyện này chị ơi. Chờ phần dịch tiếp theo của chị :x.

  3. Song Ngư says:

    Chào Trang,
    Mới bắt đầu một đoạn ngắn tôi đã cảm thấy thích (có gì đó rất Trần Thu Trang). Xin góp ý 1 chút phần chú thích (1) nhé.
    Bols liquor đúng là hãng rượu của Hà Lan chuyên sản xuất các loại rượu mùi (liqueur). Từ liquor là chỉ rượu nói chung, nó bao gồm cả spirit và wine nữa đó.

    1. Trang Bui says:

      Mình thích cụm từ “tưởng như rất lâu, hóa ra lại mau” ^.^!

  4. Cảm ơn bạn Song Ngư, mình đã sửa chú thích.

  5. Linh says:

    Chị Trang ơi em vẫn chưa hiểu khái niệm truyện convert là như thế nào. Vì theo như c giải thích ở trên “dựa vào bản gốc và bản dịch máy”, nếu theo như em hiểu thì chị sẽ đọc bản gốc, rồi cả bản dịch máy nữa, kết hợp lại và viết lại cho câu chuyện thuần Việt hơn. Nếu như thế thì chị Trang phải biết tiếng Trung chứ, vì câu chuyện này là truyện tiếng Trung? Mà theo em biết là chị giỏi tiếng Anh mà? Không lẽ chị mới học thêm tiếng Trung?
    Comment thêm một câu về truyện dịch này:truyện mới mở đầu cũng khá hấp dẫn :D

  6. dowtownman says:

    Kịch bản hơi quen, nhưng chị Trang đã chọn dịch thì chắc hẳn phải rất đặc biệt. Chờ xem.
    Nhanh nhanh chị ơi!!

  7. Linh: Truyện convert là truyện dịch bằng phần mềm. Kiểu như dùng Google Translate ấy bạn ạ. Còn mình thì lâu nay vẫn bập bõm biết ít chữ Hán (chỉ hiểu mặt chữ, không biết phát âm) và rất giỏi tra từ điển.

    Dowtownman: Truyện này không có gì đặc biệt cả, mình chỉ thấy nó ngắn và tương đối dễ hiểu (dễ dịch) nên chọn thôi.

  8. Người qua đường says:

    @Linh: truyện edit dựa theo convert hiện tại được giới trẻ làm rất nhiều, không cần biết tiếng trung, chỉ cần hiểu hán việt là bạn có thể chuyển câu sang cho thuần việt, đương nhiên có một số cụm từ khó cần phải biết chút ít tiếng trung, mà nói thật những từ này hoặc là fải tra từ điển hai là đi hỏi người giỏi tiếng trung (vì có Trung Quốc hay có lỗi chơi chữ, thành ngữ, điển cố)… Đây là một trào lưu hiện nay rất phổ biến, nhà nhà edit, người người edit.
    Không ngờ bạn Trang cũng có thú vui này :x

  9. […] lần này bắt nguồn từ việc nàng Quỳnh Dao Việt Nam xắn tay dịch một truyện ngắn của Tàu, thể loại mây khói mênh mang lang thang mưa bụi. Trần Thu Trang hầu như là blogger […]

  10. bubu says:

    Em là một người rất hâm mộ chị, các tác phẩm do chị sáng tác khi in thành sách hay chị chỉ đăng trên mạng, em đều mua hoặc theo dõi đầy đủ. Gần đây em vào facebook thấy chị vì dịch bộ truyện “Mười năm” mà gặp chuyện không vui vì những kẻ dở hơi, em ghét những người đó vì ganh ghét với tài năng của chị. Em hâm mộ những người dù không biết nhưng vẫn cố gắng để thử sức với lĩnh vực không phải chuyên môn của mình. Em hy vọng chị bỏ ngoài tai những lời nhận xét khó nghe đó, vẫn tiếp tục viết truyện và khi có thời gian rảnh, chị vẫn dịch truyện cho những người yêu quý chị đọc nhé! Em thấy rất hay, dù không phải do chị sáng tác nhưng khi dịch ra lại tiếng Việt vẫn mang phong cách của chị: ngắn gọn, dễ hiểu!!!!

  11. […] Mười năm [Vô Xứ Khả Đào]  – ✿✿✿+| Editor: Tranthutrang.net […]

  12. […] Mười năm [Vô Xứ Khả Đào]  – ✿✿✿+| Editor: Tranthutrang.net […]

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Để xác nhận bạn là người thật chứ không phải phần mềm gửi lời nhắn tự động, hãy điền vào phép tính đơn giản sau: *

Chọn kiểu gõ: Tự động TELEX VNI Tắt