Lời nhắn cho độc giả:
1. Nếu muốn đọc các phần trước của truyện, bạn có thể vào google tìm 1 trong 2 cụm từ sau “truyện chưa có tên” site:tranthutrang.net hoặc “để hôn em lần nữa” site:tranthutrang.net. Bạn cũng có thể nhìn sang phần Tags ở cột bên phải của trang web, có 2 tag tên là Truyện chưa có tên và Để hôn em lần nữa.
2. Xin vui lòng KHÔNG ĐEM TRUYỆN NÀY SANG CÁC TRANG WEB KHÁC, KHÔNG SAO CHÉP NÓ ĐỂ TẠO EBOOK HAY BẢN IN LẬU. Nếu bạn muốn chia sẻ với ai đó, chỉ cần dẫn link web này là đủ (chức năng chia sẻ cho các mạng xã hội nằm ở cuối bài). Nếu mình phát hiện có trang web đăng truyện hay phát tán ebook của truyện, mình sẽ dừng công bố các phần mới, cũng sẽ từ bỏ kế hoạch công bố rộng rãi (các) truyện mới trong tương lai.
3. Mình đã phải rất chật vật mới kéo lại được cảm hứng đã bị tụt do những bình luận vô tâm vô tình vô tư của độc giả. Vì vậy, mình mong các bạn cố gắng nghĩ đến cảm nghĩ của mình khi bình luận. Mình cảm ơn nhiều.
***
Đầu giờ sáng, Cúc Anh lao vào phòng đem theo mùi khói xăng khét lẹt và một cái tin nóng như ống xả xe máy lúc tắc đường:
– Phòng mình chuẩn bị có nhân viên mới bà con nhé!
Trong lúc mọi người đều ngẩng lên, Quỳnh vẫn cúi đầu, vừa ăn nốt gói xôi ruốc vừa đọc mấy tin tiêu điểm trên Google News. Chị Hạnh – biên dịch viên giỏi nhất trong nhóm – xin nghỉ dài hạn vì việc gia đình, cô thì từ chối ký hợp đồng chính thức, việc toà soạn phải tìm nhân viên mới chẳng có gì bất ngờ. Một ai đó thắc mắc:
– Sao chưa thấy thông báo tuyển?
– Lần này không tuyển công khai, nhận theo reference thôi. – Cúc Anh nói bằng giọng am hiểu và tự tin, với chữ reference sai trọng âm be bét.
– Lại con ông cháu cha nữa à? – Một ai đó hỏi, nồng độ mỉa mai đậm đặc trong giọng nói vẫn còn một chút uể oải như ngái ngủ.
Cúc Anh dĩ nhiên vẫn “nói nhanh hơn nghĩ” nên trước khi nhận ra người khác đang ám chỉ mình thì đã kịp tuôn thêm một tràng thông tin nội gián nữa:
– Một cháu là đàn em khoá sau của chị Hạnh, hết hè này mới vào năm cuối nhưng làm cộng tác viên cho Hoa học đường với Thế giới học trò từ hồi lớp 10. Cháu kia là em họ chị Điệp, thấy bảo ra trường được một năm rồi nhưng chưa đi làm ở đâu, tự mở shop thời trang trên phố Hàng gì ý.
Mấy chữ “shop thời trang trên phố Hàng” kéo gần hết những người mang giới tính nữ trong phòng chụm lại một chỗ. Câu chuyện đầu giờ chuyển hẳn sang một hướng khác chẳng liên quan gì đến tình hình nhân sự của toà soạn. Không để ý đến những lời bình phẩm về váy áo của hiệu nọ nhãn kia, giá cả của shop này shop khác, Quỳnh lẳng lặng nhìn ra cửa sổ. Nắng sớm vàng dịu phủ trên những mái nhà nhắc cô nhớ lại ngày đầu tiên đi làm. Bốn tuần đã trôi qua, vậy mà mỗi lần nghĩ về thời điểm ấy, cô lại cảm thấy nao nao.
Rồi những câu chuyện phiếm đầu giờ cũng vãn, mọi người lục tục trở về chỗ của mình, tiếng râm ran trong phòng lắng hẳn, nhường chỗ cho tiếng bàn phím gõ lạch cạch và tiếng bánh xe ghế xoay cọt kẹt. Quỳnh quay vào lướt mắt một lượt qua dãy cabin, tự dưng thấy mũi cay cay. Hôm qua, cô đã nộp hồ sơ dự tuyển vị trí biên tập viên tiếng Anh ở một công ty sách. Dù cô có được đơn vị đó lựa chọn hay không, chắc chắn những hình ảnh và âm thanh mà cô vừa chớm quen này rồi sẽ nhanh chóng biến thành xa lạ. Cô không thuộc về nơi đây…
Giữa lúc Quỳnh còn đang chìm trong những suy nghĩ nhạt nhoà, ảm đạm, cửa phòng bật mở, Đăng dẫn theo hai người nữa bước vào.
– Mọi người tạm dừng lại đây để tôi giới thiệu một chút! – Đăng đến bên chiếc bàn họp của cả phòng, gõ nhẹ mấy tiếng.
Nhờ những “thông tin nội gián” mà Cúc Anh vừa cung cấp, không ai có biểu hiện ngạc nhiên hay khó hiểu, tất cả đứng dậy, đi về phía ba nhân vật chính. Sau phần thông báo lý do ban đầu theo đúng bài bản, Đăng bắt đầu giới thiệu từng người trong phòng để hai nhân viên mới làm quen. Dù đều không phải qua thi tuyển và đều có người đỡ đầu đáng nể, hai “ma mới” vẫn khá giữ kẽ, chào hỏi từng người một với vẻ lễ phép đến mức rụt rè. Nhưng khi trưởng nhóm chỉ đến chỗ Quỳnh thì Trang, “ma mới” số 2 lại nhanh nhảu cướp lời:
– Em biết bạn ý rồi ạ.
Quỳnh lúc này mới thực sự chú ý đến những gì đang diễn ra trước mắt. Cô nhìn kỹ Trang, trên gương mặt hơi ngẩn ngơ bỗng có thêm nét nghi hoặc.
– Không nhận ra tớ đúng không? – Trang cười cười – Tớ học với cậu bên Quốc gia.
– Ơ, nhưng Quỳnh học Hà Nội ra cơ mà nhỉ? – Cúc Anh vội chứng minh danh tiếng lâu nay của mình quả là “bất hư truyền”.
Quỳnh không biết phải làm gì, nói gì. Giờ đây, ngay cả việc cười gượng gạo và đưa đẩy vài câu xã giao cũng trở thành nhiệm vụ quá gian nan với cô. Trang không nhận ra điều đó nên quay sang giải thích với Cúc Anh:
– Quỳnh học bên Quốc gia hết năm thứ nhất rồi mới chuyển trường thật đấy ạ.
Nhân vật đang được nói đến vẫn nín thinh. Trang hơi chựng lại một chút nhưng rồi tiếp tục, viên kim cương gắn trên răng loé lên theo nụ cười tươi rói hướng về Quỳnh:
– Hoá ra cậu sang bên Đại học Hà Nội à? Thế mà bọn cái Hằng chúng nó cứ kêu cậu vào Sài Gòn.
Chỉ có Đăng nhận ra biểu hiện khác thường trong vẻ trầm lặng cố hữu của Quỳnh. Đôi mắt hoang mang mù mờ và sắc xanh trên gò má cô tiết lộ tâm trạng rối loạn, thậm chí là hoảng hốt. Những phản ứng đó không khác là bao so với những gì anh dự liệu, nhưng chúng cũng làm anh cảm thấy hối hận vì quyết định của mình trong chốc lát. Bất giác, Đăng nắm chặt tay, thầm ước toàn bộ đám nhân viên trong phòng biến hết thành tượng sáp, để anh có thể đến gần cô, cho cô một điểm tựa, một lời an ủi…
Nhưng dĩ nhiên, toà soạn của Quan Sát không phải bảo tàng của Madame Tussauds, nên mong ước của anh không thể thực hiện. Thay vào đó, anh lên tiếng, khéo léo đưa cuộc đối thoại trở về chủ đề chính là chào mừng nhân viên mới bằng cách giới thiệu nốt những người còn lại và tuyên bố bữa trưa hôm nay sẽ do quỹ chung của phòng tài trợ. Đợi những tiếng hỏi han bàn tán về địa điểm đánh chén lắng xuống, anh xua mọi người trở lại chỗ ngồi rồi bắt đầu giao nhiệm vụ và hướng dẫn những điểm cần lưu ý cho nhân viên mới. Tin tức thế giới ùn ùn như thác, chỉ cần có người động vào là theo nhau ập tới liên miên không dứt, Đăng chăm chú vào công việc nhưng vẫn biết chắc có một đôi mắt cảm kích nhưng buồn mênh mang đang dõi theo mình.
(Đón xem phần 46)
_______________
Gần đây có mấy đơn vị xuất bản liên hệ với mình đề cập đến việc xuất bản cuốn này kèm nhiều điều khoản béo bở. Mình đang trong thời kỳ giáp hạt (trời, ảnh minh hoạ rất liên quan đến nội dung) nên nghe cũng bùi tai, mỗi tội truyện chưa viết xong, tên chưa có, ảnh bìa chưa chụp… thì xuất bản thế nào được đây? Hờ hờ…
Chào Trang. Mình theo dõi “Truyện chưa có tên” này lâu rồi nên mình cũng rất mong nó được xuất bản. Về vấn đề hình minh họa và tên truyện bạn có thể mở cuộc thi nho nhỏ lấy ý tưởng. Chúc bạn sớm xuất bản tác phẩm này.
Sáng đầu tuần mà đã có niềm vui rồi này. Cám ơn chị nhiều!!!
Không khí của chương này thật trầm lắng. Phần các thêm lại tươi sáng làm sao!
Sáng ngồi trong lớp, thấy truyện chưa có tên 45 mà em phấn chấn hẳn lên, ko cần cốc cafe bên cạnh mà vẫn tỉnh ngủ :D. Mong phần tiếp theo quá, huhu, dù biết phải từ từ nhưng em vẫn mong chờ anh Đăng với chị Quỳnh dứt khoát với nhau, ko dây dưa nhập nhằng như bây giờ nữa :). Cám ơn chị Trang nhiều :x.
À, mình rào trước, cả phần này và phần sau đều sẽ trầm lắng im ắng. Phần sau sẽ được đưa lên trong dịp 2-9. Các bạn mà không đi đâu chơi thì ngồi đọc kỹ rồi thử xâu móc các nhân vật rồi đoán xem chuyện gì xảy ra nhé.
Nghe rào đón thì tha hồ mà tò mò. Mình cũng đoán được kha khá nhưng không rõ có giống tác giả không.
Cảm ơn tác giả!
Ôi…phải đợi đến 2-9 hả chị? Em nhớ chị từng viết sẽ cố cho ra 3 phần 1 tháng mà. Hờ hờ… ;))
Chắc là do lỗi đánh máy nên có 2 chữ bị sai ạ:
Rồi những câu chuyện phiếm đầu giờ cũng vãn, mọi người lục tục trở về chỗ của mình, tiếng râm ran trong phòng lắng hẳn, nhường chỗ cho tiếng bàn phím gõ lạch cạch và tiếng bánh xe ghế xoay cọt kẹt. Quỳnh quay vào lướt mắt một lượt qua dãy cabin, tự DUNG thấy mũi cay cay. Hôm qua, cô đã nộp hồ sơ dự tuyển vị trí biên tập viên tiếng Anh ở một công ty sách. Dù cô có được đơn vị đó lựa chọn hay không, chắc chắn những hình ảnh và âm thanh mà cô vừa chớm quen này rồi sẽ nhanh chóng biến thành xa lạ. Cô không thuộc về nơi đây…
Nhưng dĩ nhiên, toà soạn của Quan Sát không phải bảo tàng của Madame Tussauds, nên mong ước của anh không thể thực hiện. Thay vào đó, anh lên tiếng, khéo léo đưa cuộc đối thoại trở về chủ đề chính là chào mừng nhân viên mới bằng cách giới thiệu nốt những người còn lại và tuyên bố bữa trưa hôm nay sẽ do quỹ chung của phòng tài trợ. Đợi những tiếng hỏi han bàn tán về địa điểm đánh chén lắng xuống, anh xua mọi người trở lại chỗ ngồi rồi bắt đầu giao nhiệm vụ và hướng dẫn những điểm cần lưu ý cho nhân viên mới. Tin tức thế giới ùn ùn như thác, chỉ cần có người động vào là theo nhau ập tới liên miên không dứt, Đăng chăm chú vào công việc NHỮNG vẫn biết chắc có một đôi mắt cảm kích nhưng buồn mênh mang đang dõi theo mình.
Cảm ơn bạn, mình đã sửa. Dạo này mình viết trong tình trạng thiếu ngủ nên cũng nhiều lỗi linh tinh, các bạn phát hiện ra chỗ nào khác lạ thì hô to cho mình biết để sửa luôn nhé. Chứ đợi đến lúc viết xong mới sửa chắc mình cận thêm mấy độ nữa.
Mình bỏ cả ăn trưa để đọc phần mới. Nhân vật cô bạn cùng lớp cũ hứa hẹn nhiều uẩn khúc trong quá khứ. Sốt ruột muốn đọc tiếp quá!
Chị Trang quăng bom kìa, đợi đến 2-9 không khéo của nhà chị Trang sập mất
Chà, em cũng đang thử xâu các sự kiện lại đây. Quỳnh học hết năm nhất rồi chuyển trường, thế là sau đợt lên bản Tin Tốc và xảy ra chuyện với Đăng. Còn có chuyện gì mà to tát đến mức một cô gái như Quỳnh phải chuyển trường thì em mới lờ mờ đoán, không dám nói ra. Và Đăng thì chuyển chỗ làm nữa. Thậm chí cái cô Điệp ỡm ờ kia hẳn cũng phải biết được điều gì.
Em sẽ không nêu dự đoán cụ thể (nhỡ đâu làm tuột cảm hứng của một vài bạn khác), chỉ âm thầm đợi xem tiếp theo sẽ thế nào thôi.
Cảm ơn Trang vì đã viết, chúc Trang có nhiều niềm vui nho nhỏ và những bất ngờ thú vị.
Bắt đầu đến khúc éo le mùi mẫn rồi đây. Mình cũng đang xâu chuỗi lại giống bạn Mai, còn chi tiết Quỳnh bị đau ở chân nữa chứ, chắc cũng liên quan ít nhiều đến vụ chuyển trường này.
Vừa mới bận việc không vào đây 1 hôm mà đã có chương mới rồi, lần này em bị đọc muộn, hức hức hức.
Ôi có chuyện gì đã xảy ra với Quỳnh thế nhỉ? Thấy Quỳnh cứ tội tội.
Đặt tên truyện là Truyện chưa có tên luôn đi chị.
Em rất chi là hưng phấn khi đọc đến đoạn xuất bản í chị ạ. Chị thử tính cách xem có “tập trung cao độ” 1 đợt để viết 1 lèo cho xong truyện được ko? Thế là cả nhà cùng vui. Chị thì có tiền, bọn em có truyện để ngâm… thích lắm í
:D.
Chị ơi đọc thấy Quỳnh yếu đuối thế này mà thương quá, đến bao giờ mới có anh hùng đến cứu mĩ nhân đây hả chị? Huhu
Mà em cũng đang tò mò xem Đăng có đưa Điệp về hay không và đã có chuyện “không hề nhỏ” gì xảy ra giữa hai người bọn họ!
Chị Trang ơi, chị cho phép em coi phần tiếp theo là quà sinh nhật chị tặng em nhé. Hôm đấy em sẽ cố gắng thức “đêm” chờ truyện của chị ^^
Mình theo dõi một số truyện của bạn cũng kha khá là lâu rồi, cũng tương đối là hợp với sở thích đọc của mình. Nếu bạn cần thêm tư liệu về lĩnh vực xi măng (khô khan )liên hệ với mình nhé. Đ/c: quyetthang190082@yahoo.com.vn. Mà Trang này nếu một lúc nào đó bạn nổi như J.K.Rowling của Việt Nam thì đừng quên những độc giả vùng sâu, vùng xa như mình nha!
Rốt cuộc lại là Quỳnh vẫn nghỉ á. Thế mà mình vẫn mơ màng “mẹ” Trang cho 2 trẻ đi công tác ở một nơi thật là thơ mộng để tức cảnh sinh tình hôn nhau tiếp…
Cứ mong moi lan quay lai la se dc doc phan moi, mong cho truyen cua chi qua di mat, chi hay co len viet that nhanh chi nhe! Em thich nhat la truyen cua chi.