Lời nhắn cho độc giả:
1. Nếu muốn đọc các phần trước của truyện, bạn có thể vào google tìm 1 trong 2 cụm từ sau “truyện chưa có tên” site:tranthutrang.net hoặc “để hôn em lần nữa” site:tranthutrang.net. Bạn cũng có thể nhìn sang phần Tags ở cột bên phải của trang web, có 2 tag tên là Truyện chưa có tên và Để hôn em lần nữa.
2. Xin vui lòng KHÔNG ĐEM TRUYỆN NÀY SANG CÁC TRANG WEB KHÁC, KHÔNG SAO CHÉP NÓ ĐỂ TẠO EBOOK HAY BẢN IN LẬU. Nếu bạn muốn chia sẻ với ai đó, chỉ cần dẫn link web này là đủ (chức năng chia sẻ cho các mạng xã hội nằm ở cuối bài). Nếu mình phát hiện có trang web đăng truyện hay phát tán ebook của truyện, mình sẽ dừng công bố các phần mới, cũng sẽ từ bỏ kế hoạch công bố rộng rãi (các) truyện mới trong tương lai.
3. Mình đã phải rất chật vật mới kéo lại được cảm hứng đã bị tụt do những bình luận vô tâm vô tình vô tư của độc giả. Vì vậy, mình mong các bạn cố gắng nghĩ đến cảm nghĩ của mình khi bình luận. Mình cảm ơn nhiều.
***
Chắc hẳn Quỳnh vẫn còn tự hỏi Đăng có ý gì khi quan tâm đến việc chiều Chủ nhật tuần này cô rỗi hay bận nếu như vào sáng thứ Bảy, cô không nghe thấy mọi người trong phòng í ới hỏi nhau xem tiền lương đã về tài khoản hay chưa. Là nhân viên thử việc, cô chưa được trả lương qua tài khoản ATM mà phải lên phòng kế toán lĩnh tiền mặt. Cầm chiếc phong bì không dày không mỏng trong tay, cô để mặc cho những ý nghĩ lan man kéo mình đi.
Vào cuối giờ chiều của ngày đầu tuần mưa gió ấy, cô đã trả lời câu hỏi đột ngột và hoàn toàn không ở trong phạm vi công việc của Đăng bằng một cái lắc đầu chớp nhoáng rồi vội vã ra về. Thậm chí, vì không dám quay lại nhìn anh thêm chút nào, cô cũng chẳng rõ anh có nhận được tín hiệu từ chối của cô hay không nữa. Hôm sau, anh nghỉ làm, cô biết tại sao và muốn nhắn tin hay gửi mail hỏi thăm nhưng rồi lại không dám. Hôm sau nữa, anh đi làm và từ đó không hề gặp riêng hay nói chuyện riêng với cô lần nào. Tất cả những gì được trao đổi giữa hai người chỉ là mấy câu chào hỏi, vài lưu ý về công việc và một đống file chứa cả tiếng Anh lẫn tiếng Việt.
Mấy lần, trong lúc đợi cơm trưa hay dừng trước đèn đỏ, Quỳnh nhận thấy mình đang nghĩ về Đăng và về câu hỏi không chút “chí công vô tư” kia. Cô tự hỏi, phỏng đoán, có lúc còn thử đặt vấn đề xem nếu lúc đó cô mà liều lĩnh gật đầu thì mọi chuyện sẽ diễn biến ra sao… Tất nhiên, mọi suy luận đều chẳng đi đến đâu và Quỳnh vẫn luôn tạm biệt chúng rồi nhanh chóng kéo bản thân trở về mặt đất bằng cách tự nhủ rằng chắc người kia hôm đó bị sốt nên có phần mê sảng!
Nhưng hôm nay, sau khi ra khỏi phòng kế toán với tháng lương đầu tiên trong tay, cô không thể không ngoắc mấy sự kiện lại với nhau và tự vỗ vào trán mình mấy cái. Tại sao cô lại chậm hiểu và nhanh quên đến thế cơ chứ?! Cô còn cầm một triệu của Đăng và đã cam kết sẽ trả ngay sau khi lĩnh lương. Anh dĩ nhiên biết rõ ngày nào là thuận tiện nhất cho việc thanh toán nợ nần và chỉ tạo cơ hội cho cô không phải lấm lét đem phong bì tiền đặt ở bàn làm việc của anh thôi mà! Đành rằng câu hỏi của anh chẳng liên quan đến công việc, lại hơi (nói cách khác là vô cùng) đột ngột, nhưng dù sao cô cũng nên tiếp nhận rồi trả lời nó một cách tích cực, hoặc ít ra là nghiêm túc hơn một chút.
– À lố!
Giọng nói vui vẻ quen thuộc vang lên sau lưng khiến Quỳnh nhanh chóng gạt hỗn hợp giữa suy luận, tưởng tượng và tự trách kia sang một bên. Cô quay lại, nghênh đón ánh mắt quan tâm và nụ cười được nha sĩ khuyên dùng của Đức. Anh đang cầm một đống đĩa phần mềm, có lẽ là đi cài lại máy cho phòng nào.
– Sao anh gọi mấy lần không thưa thế? Bị sốc vì lương cao quá à?
– Em chỉ đang nghĩ xem có những khoản nào cần tiêu… – Quỳnh thoáng ngập ngừng, dù sao những lời này cũng không tính là nói dối. Chắc chắn cô sẽ phải tiêu ngay một khoản không nhỏ – Anh làm gì với tháng lương đầu tiên?
– Anh mời cả nhà đi ăn ở khách sạn.
– Ồ…
Trước vẻ thán phục của Quỳnh, Đức cười hơ hơ:
– Cả nhà ở đây là anh và ông già, không tính nhà bà chị.
Quỳnh mỉm cười, không bình luận. Đôi khi, cô thoáng thấy một chút buồn hay tủi thân trong nét cười tưởng chừng rất vô lo của Đức. Mẹ Đức mất cách đây gần hai mươi năm, chị gái thì đã đi lấy chồng, gia đình dù đủ ăn đủ tiêu nhưng thiếu bàn tay chăm chút của người phụ nữ chắc cũng không tránh khỏi cảm giác khô khan, chông chênh.
– Này, chiều mai em rỗi không? – Đức chợt hỏi một câu rất quen.
– Em… không rõ – Quỳnh quyết định trả lời nước đôi. Trong vòng vài ngày, cô đã nghe câu hỏi kiểu này hai lần nên ít nhiều cũng biết cách chừa đường rút lui – Em có việc nhưng chưa biết thời gian cụ thể.
– À, cũng không có việc gì đâu, anh định rủ em qua công viên Thống Nhất chơi, tầm bốn rưỡi anh cho Pizza ra đấy tập thể dục giảm cân.
– Vâng – Nghe đến tên con chó cưng của Đức, Quỳnh thấy mình bớt hẳn vẻ e dè – Để tí nữa em hỏi lại giờ rồi nhắn tin cho anh nhé.
Đức gật đầu, nhoáng cái đã biến mất phía sau một chỗ ngoặt. Quỳnh đứng nhìn hành lang trống trơn, chợt thấy đầu óc nhẹ tênh. Trước mặt Đức, cô luôn cảm thấy thật tự nhiên và dễ chịu, cảm giác gần giống như khi được xỏ chân vào một đôi dép tổ ong cũ vừa đủ rộng. Trời đất ạ, tại sao tự nhiên cô lại nghĩ về đôi dép tổ ong cơ chứ? Quỳnh lắc lắc đầu, cố bới ra một thứ gì khác để lấp lên hình ảnh hai bàn tay khẽ quệt vào nhau khi đưa và nhận đôi dép… Phải rồi, cô còn một bài cần dịch.
Trở lại góc làm việc quen thuộc, vừa khởi động máy, chưa kịp mở bài cần dịch, Quỳnh đã suýt đứng tim vì một bất ngờ nhảy xổ ra trên Yahoo Messenger: Đăng gửi yêu cầu kết nối với cô. Trong chốc lát, Quỳnh đờ ra trước màn hình, gáy và lưng nóng rực, đầu ong ong như có vài chiếc máy sấy tóc đang hoạt động hết công suất ngay đằng sau. Vừa rồi, khi bước vào phòng, dù đã tránh nhìn về phía bàn trưởng nhóm, cô vẫn biết anh không rời mắt khỏi một cử động nhỏ nào của mình. Lúc đó, cô chỉ hơi chột dạ, nghĩ mình rơi vào tầm ngắm vì đi lĩnh lương về muộn. Nhưng sự thật không đơn giản như vậy. Quỳnh ngây ngốc nhìn tin nhắn gửi kèm yêu cầu kết nối của anh. Chỉ một câu tiếng Anh “I’m Dang” vô cùng cơ bản, sao cô dịch mãi không xuôi?
(Đón xem phần 38)
__________________
Liệu việc hai người làm cùng phòng sau một tháng mới add nick Yahoo của nhau có hợp lý trong hoàn cảnh văn phòng Việt Nam, cụ thể là Hà Nội, không các bạn nhỉ? Hờ hờ, thật ra nếu các bạn bảo là không hợp lý thì mình cũng chả biết phải sửa làm sao. Cảm hứng viết đã ít, nói gì đến cảm hứng sửa… :thởdài:
Hi chị, việc 2 người làm cùng phòng mà sau 1 tháng mới add nick YM như hai kẻ dở người trong truyện là hoàn toàn bình thường chị ạ :D. Em và đồng nghiệp của em làm việc gần 1 năm rồi mà chả add nick YM, đơn giản vì làm cùng, có gì cần thì ra gặp nói chuyện, YM là dành cho bạn bè chứ ko phải công việc để lúc nào lên cơn chửi sếp thì ko bị phát giác ấy mà
[…] Để hôn em lần nữa – 37 […]
[…] Để hôn em lần nữa – 37 […]
[…] Để hôn em lần nữa – 37 […]