Trần Thu Trang Rotating Header Image

Truyện chưa có tên (31)

Lời nhắn cho độc giả:

1. Nếu muốn đọc các phần trước của truyện, bạn có thể vào google tìm 1 trong 2 cụm từ sau  “truyện chưa có tên” site:tranthutrang.net hoặc “để hôn em lần nữa” site:tranthutrang.net. Bạn cũng có thể nhìn sang phần Tags ở cột bên phải của trang web, có 2 tag tên là Truyện chưa có tên và Để hôn em lần nữa.

2. Xin vui lòng KHÔNG ĐEM TRUYỆN NÀY SANG CÁC TRANG WEB KHÁC, KHÔNG SAO CHÉP NÓ ĐỂ TẠO EBOOK HAY BẢN IN LẬU. Nếu bạn muốn chia sẻ với ai đó, chỉ cần dẫn link web này là đủ (chức năng chia sẻ cho các mạng xã hội nằm ở cuối bài). Nếu mình phát hiện có trang web đăng truyện hay phát tán ebook của truyện, mình sẽ dừng công bố các phần mới, cũng sẽ từ bỏ kế hoạch công bố rộng rãi (các) truyện mới trong tương lai.

3. Mình đã phải rất chật vật mới kéo lại được cảm hứng đã bị tụt do những bình luận vô tâm vô tình vô tư của độc giả. Vì vậy, mình mong các bạn cố gắng nghĩ đến cảm nghĩ của mình khi bình luận. Mình cảm ơn nhiều.

***


Đợt nắng nóng hung hãn đang hun, rang, thiêu, đốt cả miền Bắc đột ngột chấm dứt bằng một cơn mưa giông nhiệt lúc sáng sớm. Tiếng sấm rền rền vô hại từ cuối chân trời vọng lại trong phút chốc bị từng đợt gió lốc giật đến gần hơn, biến thành những tiếng sét đanh gọn, xé toạc không trung lao xuống dựng cả thành phố khỏi giấc ngủ đã tương đối no nê. Trận mưa mà người Anh vẫn nói là “chó và mèo”* trút xuống sau đó ngay lập tức biến những nẻo đường giờ cao điểm thành một khối hỗn loạn lõng bõng gồm người, xe và nước.

Đăng về số, giảm ga cho chiếc Serow 225 trôi xuống hầm toà nhà. Vào giờ này mọi khi, tấm biển báo hết chỗ chắc chắn đã án ngữ trước cửa và những người chậm chân đã phải quay xe ra gửi ngoài bãi của phường. Nhưng hôm nay thì không, hầm gần như trống trơn, lèo tèo vài chiếc xe sũng nước, phần lớn là xe đạp. Hai tay bảo vệ trẻ măng thường ngày liên tục sắm bộ mặt khó đăm đăm đi lại nhắc mọi người để xe gọn gàng, nay nhàn rỗi ngồi bên bàn nước, đọc báo nghe đài. Thấy tiếng động, họ ngẩng lên, nhìn anh và con cào cào sắt bằng cặp mắt kính nể. Một người đứng dậy ghi vé, không quên hỏi han mấy câu về chiếc xe – việc mà họ đã làm rất nhiều lần, mỗi khi thấy nó xuất hiện trong những ngày mưa ngập. Đăng tranh thủ tán gẫu với họ về tình hình giao thông, thời tiết, an ninh trật tự… một lát rồi mới đi lên. Nước vẫn nhỏ tong tỏng theo mỗi bước chân, nhưng anh mặc kệ, đằng nào thì cũng chẳng có ai nhìn.

Đúng như anh dự đoán, sảnh tầng một vẫn vắng hoe, cả quầy lễ tân chung của toà nhà lẫn thang máy và quầy lễ tân riêng của báo cũng vậy. Hai cây kim đen sì của chiếc đồng hồ treo ở đầu hành lang dường như bất động ở ngưỡng tám giờ. Đăng mở điện thoại, nhìn lướt một loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn (chắc chắn để xin phép làm việc tại nhà) của nhân viên trong nhóm, thở ra một hơi dài, chẳng biết nên vui hay nên buồn. Lâu nay, ai trong toà soạn cũng ngầm hiểu “làm việc tại nhà” là một khái niệm tương đương với chuyện bài vở chệch choạc. Điều này cũng có nghĩa là trách nhiệm đổ lên vai anh hôm nay sẽ nặng nề hơn. Nhưng viễn cảnh không phải lên tiếng hết nhắc người này sửa lỗi lại giục người khác dịch gấp cái này cái kia như mọi ngày cũng làm anh thấy nhẹ nhõm. Cổ họng đang ngâm ngẩm rát của anh sẽ được nghỉ ngơi, ít nhất là hết buổi sáng.

Tiếng cọt kẹt rất khẽ của cánh cửa phòng khi mở bình thường khó có thể nghe thấy, hôm nay vang lên rõ mồn một. Luồng gió từ ống điều hoà tổng trên cao đang táp từng đợt xuống những chiếc ghế chưa có ai ngồi và màn hình chưa bật. Không khí trong phòng buồn hiu, lạnh quá mức cần thiết với một người vừa dầm mưa! Đăng che miệng ho khan, cúi xuống mở ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc. Hồi còn làm cho chỗ cũ, để ứng phó với những chuyến công tác bất ngờ tuy ngắn ngày nhưng toàn đến những nơi hẻo lánh thiếu tiện nghi, anh đã có thói quen để sẵn ở văn phòng một túi du lịch chứa những đồ dùng cá nhân thiết yếu như thuốc men thông dụng, quần áo, bàn chải, khăn mặt…

Bây giờ, khi đã chuyển chỗ làm, công việc ổn định đến mức trì trệ, những món dự trữ trong ngăn kéo khẩn cấp dần được cắt giảm gần hết. Trong tầm tay anh lúc này chỉ có một bộ quần áo màu sắc trung tính, quần kaki đen và áo phông polo màu ghi nhạt, đủ lịch sự và phù hợp với hầu hết các sắc thái hay sự kiện của công sở nhưng có vẻ không đủ ấm. Thật vớ vẩn khi cần mặc đủ ấm vào một ngày tháng bảy, nhưng quả thật Đăng đang phải cố gắng lắm mới không run cầm cập. Anh ho thêm một tiếng nữa, kiên quyết nhấc bộ quần áo khỏi ngăn kéo. Dù sao thì cũng phải thay những thứ đã ướt đến 80% trên người ra cái đã!

Quỳnh dừng bước, ngoái nhìn vết dép của mình dần se lại trên nền gạch granite bóng loáng. Hành lang rộng chỉ có cô và chúng. Nếu không có chiếc áo mưa còn ướt rượt vứt ở gần quầy lễ tân và tiếng ai đó nói chuyện điện thoại từ phía kia hành lang oang oang vọng lại, quang cảnh toà soạn sẽ từa tựa như trong phim khoa học viễn tưởng, nơi loài người sau một đêm bị quái vật ngoài hành tinh bắt đi bằng sạch. Quỳnh cúi người bỏ mấy thứ đang cầm trên tay xuống đất rồi bắt đầu áp bàn tay lạnh toát lên đầu gối như để chắc chắn những chiếc đinh vít trong đó chưa rụng ra và trôi theo dòng nước. Sờ nắn một lát, thấy hai chân dù mỏi nhừ nhưng đầu gối không có dấu hiệu gì bất thường, cô mới tạm yên tâm.

Đường ngập, xe buýt bỏ trạm, thay đổi lộ trình, Quỳnh phải xuống ở cách đây hai ngã tư và dò dẫm lội đến văn phòng. Trên vỉa hè, nước chỉ ngập ngang bắp chân nhưng chiếc quần soóc-lịch-sự này của cô cũng ướt hết phần gấu lơ-vê, bởi cứ vài phút lại có một hai chiếc xe liều mạng phóng qua làm từng đợt sóng dềnh lên xô đẩy những người đi bộ đang men sát những hiên nhà. Nếu bản thân không phải nhân viên thử việc và không có kinh nghiệm từ những ngày lội nước đã đời trong trận “đại hồng thuỷ” tháng 11 năm ngoái, có lẽ cô đã đầu hàng từ lâu chứ không thể đi lại nghênh ngang giữa toà soạn trong bộ dạng kệch cỡm áo phông cũ, quần soóc, dép lê thế này…

Vì tình trạng ngoại hình đang giống oshin đi chợ hơn là biên dịch đi làm, dù chắc chắn đến 99% là trong phòng không có ai, Quỳnh vẫn thận trọng quyết định đi thẳng tới WC để chỉnh đốn trang phục trước. Một tay ôm chiếc túi đựng quần áo nghiêm chỉnh và sandal cao gót, một tay vung vẩy cái ô chưa thèm quấn gọn lại, cô vừa rẽ vào lối đi nhỏ thoang thoảng mùi sáp thơm vừa nhại giọng Rihanna:

Now that it’s raining more than ever
Know that we’ll still have each other
You can stand under my umbrella
You can stand under my umbrella
Ella ella eh eh…

Tất nhiên, phán đoán của Quỳnh về chuyện trong phòng không có ai đạt độ chính xác hẳn 100% nên người vài phút trước còn ở đó phải di chuyển sang chỗ khác để chạm mặt cô. Và chỗ khác đó chính là góc hành lang khuất nẻo này. Đúng lúc cô nghêu ngao cao hứng nhất, cánh cửa có tấm biển in chữ Gentlemen và hình người không-mặc-váy từ từ mở ra. Đăng, đang tận dụng nốt khoảng 20% diện tích khô ráo trên chiếc áo vừa thay ra để lau tóc, ngẩng lên nhìn cô không chớp mắt.

(Đón xem phần 32)

* Raining cats and dogs: Mưa rất nặng hạt.

Sponsored

14 Comments

  1. Linh says:

    Ôi, truyện dừng đúng ở chỗ hồi hộp! Cảm ơn chị nhé, mong chờ phần tiếp theo quá!

  2. Hạnh says:

    Em muốn biết diễn biến tiếp theo quá :P. Cám ơn chị :x.

  3. IAMMAI says:

    Cảm ơn chị yêu :X
    Bao giờ thì quyển này sẽ lên giá sách nhỉ? Gặm nhấm cái kiểu ngôn ngữ khiến người ta cười mỉm này sẽ thú vị lắm đây!

  4. X.O says:

    Hơi bất ngờ vì mồng 10 Tết đã có truyện, tưởng chị Trang đầu năm ngao du sơn thuỷ, để anh chị em phải dài cổ lâu lâu cơ. Hii. Em lại phải “ăn dè” từng chữ đây!!!!

  5. Khánh says:

    Cảm ơn Trang nhiều, mình đã chờ rất lâu!

  6. ngoctrongda says:

    Cuối truyện lần này không thấy chị Trang ghi “(Đón xem phần 32)”. ;))

  7. À, mình quên. Đã có đón xem. :))

  8. Le Truong says:

    Lâu lâu em lại lên trang này để kiểm tra xem chị có đăng phần mới lên chưa. Mỗi phần mới là một phần thú vị hơn, khiến em hồi hộp hơn, cám ơn những sáng tạo của chị. :D

  9. Trangpink says:

    Lâu lâu lên website của chị Trang, thấy chị đăng phần mới mà em thấy vui như bắt được vàng!

  10. Tada09 says:

    Cảm ơn Trang.

  11. Chou says:

    Là một freelancer, thậm chí chưa sắm vai trò “cổ cồn” lần nào (pls confirm :D), nhưng Trang viết về đời sống công sở rất thật, ví dụ như chuyện đến trễ hay “làm việc tại nhà” trong phần này vậy. Cái này chắc không phải tự nhiên mà viết được thế. Mình phục bạn Trang!!!

  12. Chou says:

    Đẹp trai như Huyn Bin, đi con Serow 225, không kể đến những “khuyết điểm chết người” :) khác như lạnh lùng, đối đáp cay nghiệt, thông minh, nghiêm túc trong công việc…, Đăng thật là quyến rũ! (Hy vọng Quỳnh sớm nhận ra điều này như tớ, hehe)

  13. Tớ có đi làm đấy nhé bạn Chou, trong khoảng hơn 2 năm. Tớ từng làm cho một công ty truyền thông, công ty này là đối tác quảng cáo của một tờ báo điện tử, có thể nói tớ đã chứng kiến giai đoạn chập chững ban đầu của báo (giờ thì nó oách lắm rồi). Ngoài ra, tớ còn một đống bạn có thâm niên ăn cơm văn phòng 5-10 năm trở lên, hễ gặp nhau là buôn chuyện văn phòng. Còn nữa, tớ quan sát rất tinh tế, thật sự.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Để xác nhận bạn là người thật chứ không phải phần mềm gửi lời nhắn tự động, hãy điền vào phép tính đơn giản sau: *

Chọn kiểu gõ: Tự động TELEX VNI Tắt