Trần Thu Trang Rotating Header Image

Truyện chưa có tên (21)

Lời nhắn cho độc giả:

1. Nếu muốn đọc các phần trước của truyện, bạn có thể vào google tìm 1 trong 2 cụm từ sau  “truyện chưa có tên” site:tranthutrang.net hoặc “để hôn em lần nữa” site:tranthutrang.net. Bạn cũng có thể nhìn sang phần Tags ở cột bên phải của trang web, có 2 tag tên là Truyện chưa có tên và Để hôn em lần nữa.

2. Xin vui lòng KHÔNG ĐEM TRUYỆN NÀY SANG CÁC TRANG WEB KHÁC, KHÔNG SAO CHÉP NÓ ĐỂ TẠO EBOOK HAY BẢN IN LẬU. Nếu bạn muốn chia sẻ với ai đó, chỉ cần dẫn link web này là đủ (chức năng chia sẻ cho các mạng xã hội nằm ở cuối bài). Nếu mình phát hiện có trang web đăng truyện hay phát tán ebook của truyện, mình sẽ dừng công bố các phần mới, cũng sẽ từ bỏ kế hoạch công bố rộng rãi (các) truyện mới trong tương lai.

3. Mình đã phải rất chật vật mới kéo lại được cảm hứng đã bị tụt do những bình luận vô tâm vô tình vô tư của độc giả. Vì vậy, mình mong các bạn cố gắng nghĩ đến cảm nghĩ của mình khi bình luận. Mình cảm ơn nhiều.

***


Nhà hàng Nhật nhỏ trang nhã này chỉ cách văn phòng một cú vọt ga xe máy. Những người đã lên chức vụ quản lý trong toà soạn thường coi nó là một nơi trú ẩn an toàn, vì sẽ không nhân viên bậc thấp nào đủ khả năng vào đây thường xuyên để rồi bắt gặp những cảnh ăn uống nhồm nhoàm chẳng mấy đẹp mắt, nghe được những lời trò chuyện bình phẩm chẳng mấy lọt tai của họ. Nhưng ở Quan Sát, có hai người đứng ngoài quy luật ấy: Đức – người chỉ là nhân viên bình thường nhưng lại thừa điều kiện làm khách ở bất cứ chốn tiện nghi sang trọng nào, và Đăng, người đứng trong “tầng lớp cai trị” nhưng chưa bao giờ gật đầu trước bất cứ lời gợi ý hay mời mọc “đi ăn đồ Nhật” của bất cứ ai chứ đừng nói là tự động bước vào.

Quả thật, Đăng không thích ăn trưa ở nhà hàng Nhật, ăn tối cũng không. Suốt hai năm theo dõi những dự án hỗ trợ xoá đói giảm nghèo và phòng chống thiên tai, anh phải đi và chứng kiến cảnh đời cơ cực của quá nhiều người, ở quá nhiều nơi. Việc ăn một bữa cá sống bằng với thu nhập cả tháng của một gia đình nông dân vùng sâu vùng xa khiến anh cảm thấy không thoải mái. Vậy mà trưa nay, người dị ứng với nori và wasabi, người ghét cay ghét đắng rượu sake, người luôn cho rằng chữ s trong từ sashimi lẽ ra phải viết là x mới đúng với nghĩa xa xỉ… đã từ bỏ nguyên tắc của mình để ngồi trong nhà hàng Nhật, trước một đĩa bò Kobe sốt tiêu đen to đùng ngã ngửa. Không những vậy, người đang chia sẻ không gian bên trong lớp cửa giấy shoji và sẽ chia sẻ đĩa thịt hạng A5 với anh lại là một nhân viên nữ còn chưa được ký hợp đồng chính thức.

Quỳnh nhằn nhằn món edamame, tập trung tìm kiếm những hạt muối li ti bám vào lớp lông tơ trên vỏ quả đậu tương. Cô biết hành động này là vô bổ, hạt đậu không làm dịu cơn đói, vị mặn không có lợi cho cái lưỡi đang bị mấy nốt nhiệt của cô, nhưng trong hoàn cảnh khó xử này, cô chỉ còn biết bấu víu vào mấy quả đậu xanh lét và chờ đợi từng phút của cái cực hình mang tên “bữa trưa kiểu Nhật” trôi qua. Đưa mắt khắp gian phòng, Quỳnh than thầm trong bụng. Phòng dành cho nhóm nhỏ nên hầu như chẳng bày biện gì, lại hẹp đến nỗi nếu không thích đối mặt với người ngồi ăn cùng thì chỉ có cách hất cằm nhìn lên trần hoặc chui hẳn xuống gầm bàn. Thế nên dù muốn và cố tránh đến đâu, rồi cô cũng phải nhìn thẳng vào anh ta thôi.

Vừa nãy, ở thang máy, anh ta đã khiến Đức suýt nữa đập đầu vào bảng điều khiển vì ngạc nhiên khi đáp lại lời mời có phần xã giao, nếu không muốn nói là đãi bôi hay rơi vãi, mà Đức buột miệng nói ra thay cho câu chào. Anh ta nhận lời, rồi biến bữa ăn trưa đáng lẽ rất thoải mái vui vẻ giữa hai người vô tư thành một buổi họp nặng nề của tổ tam tam kỳ quái. Vẫn như mọi khi, Quỳnh thấy anh ta không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ im im quan sát mọi người xung quanh – bao gồm cả cô – bằng cặp mắt mí rưỡi khá… lờ đờ, lạnh nhạt. Nhưng chuyến đi tình nguyện bốn năm trước và mươi ngày đi làm vừa qua đã dạy cho cô biết, chớ nên tưởng lầm vẻ thờ ơ này. Đăng có thể tỏ ra dửng dưng, nhưng không bỏ qua điều gì.
– Ăn đi em ơi – Đức lôi Quỳnh về thực tại bằng một cú huých khuỷu tay nhè nhẹ, anh chàng liếc sang Đăng, cười toe toét – Đừng ngại anh ý, trông thế thôi chứ anh ho một cái là xanh mặt.

Đăng rời mắt khỏi người mang giới tính nữ duy nhất trong phòng để nhìn xuống bàn ăn. Dù câu đùa của Đức hơi huênh hoang và chả có gì buồn cười, anh vẫn thầm cảm ơn cậu ta. Nếu cậu ta không lên tiếng, có lẽ anh sẽ tiếp tục tra tấn bản thân bằng việc nhìn đăm đăm vào đôi môi đang ngậm edamame của Quỳnh và tự hỏi… Trời ạ, anh đang nghĩ đi đâu thế này không biết!

– Gọi gì uống chưa Đức? – Cuối cùng thì Đăng cũng tìm được một chủ đề vô thưởng vô phạt để chứng tỏ rằng mình đang quan tâm đến bữa ăn chứ không phải cái gì khác.

– Anh uống sake không? Em còn một chai ở đây thì phải.

– Thôi, gọi nước đi, chiều còn làm việc.

– Nhạt thếch thế lo gì say. Mà anh cũng có bị đỏ mặt đâu… Uống đi, giải tán hộ em chai này, sắp hết hạn giữ rượu rồi.

Phải hôm khác, nhất định Đăng sẽ bợp gáy rồi nạt thằng ôn Đức một trận cho nó bớt lăng xăng vênh vang trước mặt gái. Nhưng hôm nay, anh không hơi đâu dạy dỗ nó, chỉ quay sang phía đối diện, hỏi nhẹ nhàng:

– Quỳnh uống rượu không?

Quỳnh dường như đã chuẩn bị tinh thần để đóng vai trò phân xử vụ này. Cô lắc đầu thật nhanh trước khi Đức kịp nháy mắt.

– Hừ, anh nhìn trừng trừng thế thì ai dám bảo có! – Đức lầu bầu nhưng rồi cũng gọi nhân viên mang trà.

Cho đến khi ba cốc trà lạnh được đem vào, không khí trong phòng đã trở nên dễ thở hơn với Quỳnh. Cô đã tạm biệt món đậu tương luộc để đến với những món nhiều năng lượng hơn, thịt và cơm cuộn. Câu chuyện giữa ba người không đến nỗi rời rạc quá. Dù sao thì họ cũng có nhiều điểm chung: tờ báo điện tử, cấp trên, đồng nghiệp và cả một bàn đầy thức ăn. Tất nhiên, Đức vẫn là người chiếm thời lượng lớn nhất trong cuộc hội thoại. Khoe khoang hiểu biết về ẩm thực và văn hoá Nhật, buôn mấy tin hậu trường giới thời trang nghe lỏm được từ chị gái, thỉnh thoảng không quên trêu chọc Đăng theo kiểu cố tình dìm hàng…, lối kể chuyện bảy phần thật ba phần bịa của anh chàng khiến đôi lúc Quỳnh phải phá lên cười. Nhưng thật tai hoạ, giữa lúc mức độ dè chừng của cô hạ xuống thấp nhất, Đức có điện thoại và chạy biến ra khỏi phòng.

Đón xem phần 22

Sponsored

42 Comments

  1. IAMAI says:

    Dù thế nào, cố lên Trang ạ! Em và mọi người sẽ luôn dõi theo Trang mà, kiên nhẫn được bao lâu như vậy rồi, thêm chút nữa có sao :)

  2. lalu says:

    Hic, chị mà đi dụ lịch thì đến bao giờ mới được đọc tiếp đây. Mong sớm được đọc truyện của chị !

  3. thuancuctc says:

    Trang ơi đợi truyện của ban lâu quá! Viết lâu vậy Trang. Nhanh nhé đang hấp dẫn mà. Đợi lâu quá mất cả hấp dẫn.

  4. beebi says:

    Chị ơi, đi Mã Lai thật vui và chụp nhiều ảnh về bù trừ kinh phí nhé :)

  5. ngoc beo says:

    thanks chị nha! iu chị nhắm! chị cố lên nhanh nha!

  6. Maru says:

    Anh chàng Đăng này không hề đơn giản như em nghĩ!
    Hồi hộp chờ xem anh ta sẽ nói gì với Quỳnh :)

  7. Planet says:

    Hì hì, thương anh Đức và bé Quỳnh quá cơ… Thương cả cái admin của web này luôn. Hì hì, đi chơi vui vẻ nha chị.

  8. lov3_l3ss_9x says:

    Hay và hồi hộp kinh khủng chị Trang ơi, bao giờ chị moi cho ra phần 22 hả chị? Cố lên chị Trang nhé!!!!!!!!!!!!!!!

  9. Haru says:

    Giả sử chị mà thêm vào chỗ “buôn mấy tin hậu trường giới thời trang nghe lỏm được từ chị gái” câu “buôn mấy tin tức “giang hồ” nghe lóm từ anh rể” thì chắc em xin chị câu đó về treo status để đêm nằm mơ thấy anh Lập.

    Bạn Đức thật là “đại gia” – “Đức – người chỉ là nhân viên bình thường nhưng lại thừa điều kiện làm khách ở bất cứ chốn tiện nghi sang trọng nào”.:D Nhưng em vẫn thích bạn Đăng hơn, vì em khoái mấy người “nhìn vậy mà không phải vậy”, kiểu như anh Lập.

  10. Zoe says:

    Em thích bạn Đức!!!!!!

  11. Bùi Hồng Vân says:

    Buồn nhất là dòng chữ … “Đón xem phần 22” :(

  12. hổ cáp says:

    Đọc truyện của chị Trang thích thật.

  13. angelina says:

    Ôi đang đến đoạn hấp dẫn mà…
    Mình cũng thích Đăng, lần này chắc Đăng mê tít cô nàng rồi, hehe. Chứ không ai mà lại bỏ hết cả thói quen để theo nàng thế này, lại còn để ý những điều nho nhỏ có liên quan đến nàng nữa…
    Đức thì có vẻ trẻ con quá, cũng hay

  14. bluerose says:

    Đọc 1 mạch truyện của chị từ tối đến giờ
    Cũng ko phải nội dung gì mới lắm nhưng em rất thích cách viết của chị, nó nhẹ nhàng mà cuốn hút
    đọc Cocktai cho tình yêu với Phải lấy ngưòi như anh mấy lần rùi ấy chứ ^^
    Mà nhân vật nữ trong truyện của chị lúc nào cũng có nét rất lạ nhé, với cả em thích nhân vật Đăng hơn,ko hiểu sao có phảng phất anh Lập ở đây , truyên đang hay, sẽ chờ phần mới cửa chị :x
    Fighting !!! à e là fan của Kim Bum =))

  15. Kan says:

    Hay quá, chị Trang ơi! Tuy rằng Đức có hơi vênh trước mặt gái nhưng em vẫn thấy cu cậu rất đáng yêu! Chị đi du lịch ở đâu vậy ạ? Khi nào chị về nhớ kể tụi em nghe với nha!

  16. Minh Tran says:

    Ha, được đấy! Chờ đoạn tiếp theo, và có lẽ chờ cả … tiểu thuyết mới của em!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Để xác nhận bạn là người thật chứ không phải phần mềm gửi lời nhắn tự động, hãy điền vào phép tính đơn giản sau: *

Chọn kiểu gõ: Tự động TELEX VNI Tắt