Lời nhắn cho độc giả:
1. Nếu muốn đọc các phần trước của truyện, bạn có thể vào google tìm 1 trong 2 cụm từ sau “truyện chưa có tên” site:tranthutrang.net hoặc “để hôn em lần nữa” site:tranthutrang.net. Bạn cũng có thể nhìn sang phần Tags ở cột bên phải của trang web, có 2 tag tên là Truyện chưa có tên và Để hôn em lần nữa.
2. Xin vui lòng KHÔNG ĐEM TRUYỆN NÀY SANG CÁC TRANG WEB KHÁC, KHÔNG SAO CHÉP NÓ ĐỂ TẠO EBOOK HAY BẢN IN LẬU. Nếu bạn muốn chia sẻ với ai đó, chỉ cần dẫn link web này là đủ (chức năng chia sẻ cho các mạng xã hội nằm ở cuối bài). Nếu mình phát hiện có trang web đăng truyện hay phát tán ebook của truyện, mình sẽ dừng công bố các phần mới, cũng sẽ từ bỏ kế hoạch công bố rộng rãi (các) truyện mới trong tương lai.
3. Mình đã phải rất chật vật mới kéo lại được cảm hứng đã bị tụt do những bình luận vô tâm vô tình vô tư của độc giả. Vì vậy, mình mong các bạn cố gắng nghĩ đến cảm nghĩ của mình khi bình luận. Mình cảm ơn nhiều.
***
Thêm một tuần nữa trôi qua, những công việc giúp đỡ dân bản đã kết thúc, thời gian để đoàn sinh viên tình nguyên lưu lại Tin Tốc lẽ ra đã cạn, nếu như đợt mưa lũ bất ngờ không làm sạt lở mấy đoạn đường núi nối từ bản ra trung tâm xã và từ trung tâm xã ra tỉnh lộ. Mặc cho mọi nỗ lực thông đường của cả thanh niên địa phương lẫn sinh viên tình nguyện suốt mười mấy tiếng đồng hồ, khối bùn đất và những tảng đá hộc vẫn cao ngồn ngộn như một lời thách thức. Thầy trưởng đoàn nhìn bầu trời sũng nước đang tối sụp xuống, ngao ngán ra lệnh cho cả đoàn quay lại điểm trường Tin Tốc. Hai phòng học tưởng đã trở về đúng chức năng vốn có của chúng, giờ lại một lần nữa được thu dọn để biến thành phòng ngủ cho đám sinh viên.
Quỳnh ngồi dậy, mở ba lô, cố gắng không để tiếng sột soạt nhỏ nào phát ra. Mới chín giờ tối nhưng khắp phòng chỉ còn tiếng ngáy nho nhỏ, tiếng thở đều đều. Tất cả đã trải qua một ngày vất vả. Riêng Quỳnh, dù rất mệt sau sáu bảy tiếng đồng hồ liên tục khuân đất đá ở khu vực sạt lở, cô vẫn không tài nào ép mình vào giấc ngủ. Cô không đói, suất ăn lúc chiều gồm bát mì nấu suông và nửa bắp ngô tuy chẳng thịnh soạn gì nhưng cũng đủ để dạ dày ngừng sôi réo. Cô không bị muỗi hay bất cứ loại côn trùng nào khác tấn công, cũng không lạ chỗ ngủ. Thứ làm cô trằn trọc không yên lại chính là sự im lặng, sự im lặng của tất cả đám con gái, kể cả Phương.
Sáng nay, khi thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, Hằng- người đem theo nhiều đồ đạc đắt tiền nhất- phát hiện ra mình bị mất hai trong ba chiếc thẻ nhớ. Sau một hồi lục lọi, hai miếng nhựa nhỏ mỏng dính buộc với nhau bằng chun ấy được tìm thấy ở một góc phòng, khuất sau chiếc ba lô của Quỳnh. Nếu suy luận một cách thiện chí, đây có thể chỉ là kết quả của chuỗi sự việc trùng hợp ngẫu nhiên, chẳng hạn như hai chiếc thẻ nhớ bị rơi rồi bị đá vào góc phòng trước, sau đó Quỳnh không để ý, quẳng ba lô đè lên… Nói chung, đồ thì đã trở về với chủ, mọi người thì đang bận dọn dẹp để rời bản cho sớm, chuyện thật ra chẳng có gì đáng nói. Thế nhưng, sẵn đã bằng mặt mà không bằng lòng với Quỳnh từ lâu, Hằng làm toáng lên, ầm ĩ đến nỗi đám con trai cũng phải ùa sang xem.
Đúng thời điểm tất cả mọi ánh mắt đều dồn vào một mình mình như vậy, Quỳnh sững sờ nhận ra rằng tình bạn giữa cô và Phương đã rạn nứt quá nhiều. Trước cảnh tình ngay lý gian của Quỳnh, Phương chẳng hé môi lấy nửa câu bênh vực, đến ánh mắt cũng không còn chút tin tưởng nào nữa. Ngay cả khi thầy trưởng đoàn vào phân xử và ra kết luận chấm dứt việc “đấu tố” Quỳnh, Phương cũng không biểu lộ sự mừng rỡ hay chia sẻ, chỉ hành động giống những người khác: im lặng, quay lại với đống hành lý chưa sắp xếp xong. Và đã mười hai tiếng trôi qua, bức tường im lặng vô hình mà Phương cùng mọi người dựng quanh Quỳnh vẫn sừng sững hệt như đống đất đá sạt lở đang án ngữ giữa đường, không cách gì lay chuyển.
Quỳnh lục ba lô lấy điện thoại, ngón tay cái nấn ná trên bàn phím mãi vẫn không biết phải nhắn gì cho Phương. Chuyện gẫu ư? Suốt một tuần nay, những tin nhắn nói chuyện tầm phào của Quỳnh chỉ được đáp lại một cách gượng gạo, miễn cưỡng. Tâm sự ư? Những câu tâm sự luôn bị tổng đài ngắt thành hai, ba tin nhắn liên tiếp của Phương và những lời quân sư quạt mo cũng lê thê không kém của Quỳnh đã ngừng bặt kể từ một tuần trước. Giải thích ư? Quỳnh biết giải thích sao nữa đây? Chuyện hai chiếc thẻ nhớ thì cô chẳng biết gì để phân bua, còn chuyện một tuần trước với Đăng thì cô đã mất cả đêm và non nửa tiền trong sim điện thoại để vừa kể tường tận vừa trấn an rồi mà Phương…
Nếu như không có sự cố thẻ nhớ vừa rồi, chắc Quỳnh vẫn đinh ninh là Phương đã hiểu và tin lời giải thích của cô, rằng cô và vị giảng viên tương lai đẹp trai mà nó hết sức ngưỡng mộ chẳng có chút cảm tình nào với nhau, rằng việc cô đứng sát bên anh ta, sát một cách bất thường, chỉ là một khoảnh khắc tình cờ. Mãi đến sáng nay, khi Phương im lặng vào đúng lúc cô cần nó lên tiếng nhất, Quỳnh mới vỡ lẽ, thì ra cô đã suy nghĩ quá đơn giản. Cô đã vô tư đến mức vô tâm, chẳng biết những lời giải thích quá thật thà của mình đã đưa đến cho bạn những cảm xúc ấm ức, hờn ghen. Cũng phải thôi, một đứa vẫn bị chê là tồ và hâm hấp như cô làm sao thấu hiểu được tâm trạng của Phương- một thiếu nữ giàu tình cảm đã bắt đầu biết thế nào là rung động.
Giờ thì mọi thứ đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của Quỳnh. Sự im lặng, giống như lời kết tội nặng nề treo lơ lửng trên đầu chẳng biết bao giờ thì rơi xuống, làm cho mọi mạch máu trong đầu cô căng lên, mệt mỏi rã rời nhưng lại không thể ngủ, dù chỉ là một giấc ngắn chập chờn.
– Ngột ngạt quá! – Quỳnh nói một mình trong bóng tối.
Ngay sau đó, giống một kẻ mộng du, cô vùng dậy, đi như chạy ra khỏi phòng.
*
Đăng buông lỏng những ngón tay, chiếc điện thoại rơi xuống vạt cỏ ướt đẫm. Những âm thanh trả lời tự động đặc trưng của nhà mạng vẫn vọng lên rõ mồn một: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được… Cúi đầu nhìn đám cỏ đang được màn hình điện thoại chiếu ánh sáng xanh yếu ớt, anh thở dài, cảm giác nhẹ nhõm dần dần dâng lên trong cái đầu vẫn còn đang chếnh choáng vì mấy chén rượu ngô “uống cho ấm người” của ông trưởng bản. Anh sẽ không “vui lòng gọi lại sau” theo sự chèo kéo của giọng nói vô cảm được cài đặt sẵn, thậm chí còn thấy biết ơn vì nó đã vang lên. Bởi nếu đầu bên kia có tín hiệu, có người thưa máy, Đăng cũng chẳng biết phải nói gì. Gần hai năm trôi qua, anh và chủ nhân số điện thoại ấy cũng đã xa nhau đủ lâu để trở thành hai kẻ lạ rồi.
Giữa lúc những kỷ niệm ngắn ngủi của mối tình đầu kết thúc không có hậu vẫn luẩn quẩn trong đầu, Đăng chợt nghe thấy tiếng chân càng lúc càng bước gần về phía mình. Trong khi anh còn đang phân vân không biết nên cúi xuống nhặt điện thoại và bật màn hình sáng lên hay lặng lẽ tránh ra chỗ khác, tiếng chân đã dừng lại, rồi nhanh chóng biến thành những tiếng thở dài, thật dài.
– Sao thế Quỳnh? – Đăng vừa cúi xuống nhặt điện thoại vừa hỏi độp một câu.
Không thể gọi là giật mình hay hoảng hốt, cảm xúc của Quỳnh lúc này phải diễn tả bằng từ “đứng tim” hoặc “khiếp đảm” mới chính xác. Cổ họng cô tắc nghẹn, đôi môi mấp máy mãi mới thốt ra được mấy lời rời rạc:
– Dạ… không… không có gì.
Đăng bật nút đèn pin trên điện thoại, chìa nó về phía gương mặt sợ-đến-đông-cứng của Quỳnh, chẳng hiểu ma xuy quỷ khiến hay rượu thúc ép, tự nhiên buột miệng hỏi thật ác:
– Ra đây giấu thẻ nhớ à?
(Đón xem phần 15)
Bóc tem, rùi để chị Trang xoá.
Tuổi trẻ, thật hay để bụng những điều nhỏ nhặt mà không biết mất đi cả 1 người bạn đáng quý đến thế nào.
Chờ thật lâu rồi mừng húm, rồi tức muốn chết cái ông Đăng. Trong lúc người ta đang bức xúc cần một lời an ủi thì hắn ta nói một câu còn hơn cả “thật ác”.
Nói chung, nếu quay lại cảm giác của mình khi còn là sinh viên năm 1 thì mình hiểu và thông cảm các cư xử của nhân vật, tuổi trẻ, bồng bột, nông nổi với những cảm xúc đầu tiên… Tội nghiệp Quỳnh
Vẫn chưa hôn

Đọc phần 14 tự dưng em nhớ mấy trò đâm sau lưng của sinh viên quá
Chị Trang ơi, hôm nào có tiếp nữa? Ui đọc đến đây hồi hộp chờ đợi quá.
Ôi trời, đọc đến đây thương Quỳnh quá

Đăng hành động kiểu này càng làm cho đoạn hôn Quỳnh mùi mẫn cho xem hĩ hĩ hĩ
Muốn đọc tiếp quá. Giống mình 1 thời điên điên.
Dạo này em điên quá hôm qua mới thấy hừng đông là bỏ hết không muốn đọc quyển nào nữa. Vậy mà mới thấy phần 14 là đọc ngấu ngiến ah. Em không biết cảm nhận của em có đúng không nhưng đây là cảm nhận của riêng em nha. Đọc truyện của chị trang thấy cách viết của chị thoáng lắm. Kiểu như nghe nhạc Trịnh hay của Lê Cát Trọng Lý vậy. Có một chút bướng trong đó thì phải, phóng khoáng lắm. Chị Trang cho em Y!M đi, với cả địa chỉ mail nữa. Em có viết mấy thứ lằng nhằng chẳng biết gọi là gì nhờ chị giúp đỡ.
Hôm qua, lúc em đọc thì mới hết đoạn của Quỳnh!
Thấy hẫng hẫng.
Hôm nay may mà bỗng dưng quay lại nên được đọc thêm đoạn của Đăng.
Chưa hôn đâu, chưa hôn đâu. Họ còn phải ghét nhau đã! ;))
đọc phần này sao thấy giống đoạn hiểu lầm của 2 anh em Lập, Thạch trong Cocktail thế nhỉ, gần giống. Hì
Thanh, Lập, Đăng nếu có trong đời thật thì cũng thật khó tìm thấy những con người như thế. Đàn ông bây giờ có mấy ai được như họ. Nhưng thực sự là em rất thích các nhân vật nam trong truyện của chị Trang. Dù là người dịu dàng, mềm mỏng hay mạnh mẽ, lạnh lùng thì một khi yêu, họ yêu rất thật, rất đắm say, luôn muốn ở bên người mình yêu – không bao giờ xa cách. Đấy là cảm nhận của em về Thanh, Lập và một phần về Đăng.
em thích câu hỏi cuối cùng ^__^
Hấp dẫn quá (câu chuyện í, chưa phải anh chàng Đăng đâu vì chưa thấy anh í hôn, hehe). Trang ơi đang nôn nóng muốn được đọc tiếp quá!!! Cố cố lên post tiếp nhé…
“Sao thế Quỳnh? … Ra đây giấu thẻ nhớ à?” Phải nói là đọc xong 2 câu này tự nhiên em có cảm giác là anh chàng Đăng này hôn rất… tuyệt!
^^ e rất quý chị!
chị viết hay quá nhưng em không hiểu gì hết. Sao tới tận bây giờ mà hai người dó chưa yeu nhau nữa vậy?
TIO này, coi bộ các fan của em chỉ sốt ruột nhất mỗi vụ “hôn” thôi.. Đã thế, em cứ kéo dài lâu lâu tí, cho chị em rỏ dãi thèm chơi..:D
Haizzz, cái anh Đăng này hỏi một câu ghét ghê, chị ơi, đọc kiểu này em đau tim quá hà, biết bao lâu mới được đọc 1 phần huhu
chị viết nhanh nhanh di ngay hòi gây cấng mà chị lại không post lên nữa em chờ từ hôm qua tới nay đó
Bạn tuyetphale/phaletuyet này muốn nhanh nhanh có truyện đọc thì làm ơn học lại cách viết tiếng Việt để tác giả đỡ mất công biên tập comment. Bạn chờ truyện ‘từ hôm qua tới giờ’ còn tác giả cũng chờ bạn viết đúng tiếng Việt từ hôm qua tới giờ đấy.
Ôi bây giờ mới đọc được. Lâu rùi ko ra mạng được. Yêu chị Trang ghê! Chị viết nhanh mà hay. Em sang đọc 15 đây. Cố lên nha chị!
Tệ thật, em đọc câu cuối xong cười phá lên. Làm hai con bé cùng phòng (đang ngủ say sưa!) lộn ruột quay ra chém cho một trận! Hic….
Bạn Sói con ơi, có nói quá lên cho có vẻ kịch tính không thế, thấy giờ bạn gửi tin mới là 20:22 mà, chả có nhẽ em bạn “đang ngủ say sưa” trước cả giờ “chúc bé ngủ ngon” hay giờ giấc mặc định của net lại có khả năng có vấn đề?!?
[…] Để hôn em lần nữa – 14 […]
[…] Để hôn em lần nữa – 14 […]