
Tên miền của trang web 1000namthanglonghanoi.vn ngừng hoạt động ngay trước đại lễ. (Ảnh chụp màn hình ngày 28.09.2010)
Mùa thu năm Canh Dần, Thieu_iot (gọi tắt là TIO) đi đạp vịt trên Hồ Tây, thấy một con rồng béo núc nằm vật ra mép hồ thở hồng hộc, bèn lại gần xem xét.
TIO: Ê, sao thế? Có cần gọi bác sĩ không? Ê, Rồng!
Rồng (quay lại, lườm): Con ranh láo toét! Mày dám gọi tên tục của cụ mày ra thế à?
TIO: Vẫn quát được thế này chứng tỏ còn khoẻ, còn khoẻ… Thế mày bao nhiêu tuổi mà đòi làm cụ tao?
Rồng: Một nghìn!
TIO: Có nói thách không đấy? Trông da dẻ trơn nhẵn như con lươn thế kia mà nghìnnnnn tuổiiiiiii…
Rồng: Tao mới được con cháu cho đi phẫu thuật thẩm mỹ.
TIO (sáng mắt lên): Thích thế! Đi Thái à? Hay là Hàn? Làm những gì? Có cắt mí mắt, căng da mặt, nâng mũi, bơm ngực, kéo dài chân không? Hết bao tiền?
Rồng: Mày hỏi từ từ cho tao nghe thủng đã! Chúng nó cho tao đại tu nhan sắc thôi chứ không cho vá màng nhĩ với cấy ốc tai đâu.
TIO: À, thế để con hỏi lần lượt nhá, cụ Rồng! Cụ phẫu thuật thẩm mỹ ở đâu?
Rồng: Tại gia.
TIO: Con cháu cụ có hiếu lại chịu chơi nhỉ, mời bác sĩ về tận nơi…
Rồng: Ờ, tao năm ngoái năm kia tự dưng bị chúng nó vỗ béo. Chả hiểu chúng nó nhồi tọng thế nào mà tao to gấp hẳn ba lần rưỡi. Già rồi, người ngợm lại cồng kềnh đâm không cái cargo hay container nào chứa vừa, mà có vừa thì khéo sang nước bạn lại cũng không qua được ải kiểm dịch động vật nhập khẩu, nên mấy năm nay chỉ nằm ườn ở nhà, để một đám thầy lang già trẻ đủ cả, có cả lang ngoại – hay còn gọi là tây, quây quanh. Mỗi thằng phụ trách một bộ phận, sửa sang cật lực. Đợt đầu, chúng nó dăm bữa nửa tháng mới chọc một phát ở lưng, ba bảy hăm mốt ngày sau mới lại châm một phát ở đùi, làm tao vừa nhột vừa ngứa. Sau đó, đến một năm đổ lại đây thì cấp tập cắt rạch cưa xẻ loạn cả lên, đau vãi linh hồn!
TIO: Họ làm những gì ạ?
Rồng: Ôi, làm lắm chuyện cực, nhưng nhiều nhất là đánh vảy.
TIO: Hả? Đánh vảy cũng được tính là phẫu thuật thẩm mỹ á cụ?
Rồng: Tính chứ! Thân tao toàn vảy là vảy, lắm chỗ còn lên rêu, phải đánh cho cả vảy cả rêu bong hết thì mới bõ!
TIO: Thảo nào bây giờ trông cụ, con nói vô phép, cứ như con cá chình. Thuôn, trơn đuồn đuỗn! Nếu không có bộ râu rậm kia, khéo con bắt cụ đi nướng muối ớt từ nãy.
Rồng: Tao có biết gì đâu, chả là sắp thượng cái thọ, thiên tuế đấy, khụ khụ, mấy đứa chắt chút chít chứt chúng nó làm to, tróc được ở đâu một đống tiền, bảo phải phẫu thì mặc áo lụa đỏ mới nổi. Thế là tao chịu phẫu thôi.
TIO: Thế ngoài đánh vảy ra, cụ còn được chỉnh sửa gì nữa?
Rồng: Ờ thì… vệ sinh răng miệng, lọc nước dãi, tắm tẩy trắng một số bộ phận, tô nhuộm sơn phết màu một số bộ phận khác, đeo thêm trang sức lóng lánh. À, chúng nó còn hứa sẽ lộn hết gân ghiếc lông liếc trên người tao vào sâu bên trong thịt nữa. Giờ mới làm được ở mấy chỗ hay lộ hàng thôi. Thế nên da tay mới mịn màng nhẵn nhụi thế đấy, chứ mỗi đánh vảy không ăn thua!
TIO: À, cái này thuật ngữ chuyên môn gọi là hạ ngầm.
Rồng: Thế hử? Tao chả nhớ, cứ dùng từ lộn cho nó nhanh. Nhưng tao đang sợ chúng nó lộn nhanh và ẩu quá rồi sau này tao muốn nhổ tí lông hay căng tí gân lại phải lộn ra lộn vào rồi lộn tùng bậy lên cho mà xem! Đến chết mất thôi, khụ khụ khụ.
TIO: Cụ cứ bình tĩnh. Nghìn năm mới có một cái lễ thượng thọ… Cụ đến tuổi này thì con cháu đông, tổ chức lễ lạt vui phải biết!
Rồng: Đông! Vui! Bao nhiêu đứa, cháu chắt chút chít gần xa rồi đến hàng xóm láng giềng, đến cả dạng cha vơ chú váo ở đâu đâu cũng bu vào thân tao. Đứa thì đu lên râu, đứa thì bâu lên cổ, không đứa nào chịu đứa nào rồi sinh ra cãi vã chửi bới đâm chém nhau. Rồi còn hàng bao nhiêu đứa nữa chen chúc giẫm đạp để đến gần tao, không theo một trật tự nào sất. Tao phải hít phải hứng bao nhiêu thứ xú uế chúng nó vãi ra, một tị yên tĩnh trong lành cũng không có, nhọc lắm!
TIO: Con cháu đông thế thì tránh làm sao được chuyện có đứa này đứa khác, cụ cứ kêu thế chứ chúng nó không đến, không tặng quà cáp… thì cụ lại buồn nẫu ra ý.
Rồng: À, nói chuyện quà cáp. Quà mừng thọ của tao lắm thứ quy mô hoành tráng kỷ lục khổng lồ quá mày ạ! Nào cặp áo dài mười mét thêu nghìn con rồng nghìn con phượng, nào bức tranh thêu (lại thêu!) lớn nhất tốn hàng trăm cân chỉ màu, nào bức thư pháp mạ vàng trên gỗ quý nặng năm tấn… toàn những thứ hô lên cho oách nhưng nhận xong chả biết cất vào đâu, dùng làm gì.
TIO: Thì cụ cứ đeo lên người cho đẹp. Cụ chả bảo vừa rồi cụ được vỗ cho béo gấp ba lần rưỡi là gì, thừa chỗ!
Rồng: Lạy mày! Tao tên là Rồng, tự là Bay, đã mới bị vỗ béo gấp ba, lại có một đàn cháu chắt chút chít ăn hại bám víu vào, còn đeo thêm mấy của nợ nặng như cùm ấy thì cất cánh lên thế chó nào được!
Nói dứt lời, con rồng đùng đùng vùng dậy bay biến đi mất. Thieu_iot nhìn theo nó mãi đến khi hút bóng mới cúi xuống ngó quanh, không thấy thuyền đạp vịt của mình đâu, nhà cửa người xe quanh hồ cũng biến mất, chỉ còn làn sương bảng lảng. Hình như mải tán nhảm đã đi lạc về tận mùa thu năm Canh Tuất.
Phiên bản âm thanh (do tác giả đọc diễn cảm, chống chỉ định với những người có sức khoẻ yếu)
Tuyệt vời!! Một bài phỏng vấn đắt giá tính thời sự chị ạ
Chị “chửi” hay tuyệt!!!!!
Mong đến Thăng Long 2000 năm
Còn các cụ cấp cao lãnh đạo có lẽ mơ năm nào cũng là 1000 năm tha hồ mà đổi xe tậu nhà. Trong khi dân ăn xin trộm cắp lao động bần cùng thì nhiều như rươi… Sao mà khoảng cách giàu nghèo càng sâu! Haizz ôi cái xã hội lày :))))
Phục quá!
Em phục chị lắm đấy! Toàn chửi trong đầu người ta nhưng đúng!!!
Có những người nghĩ được những điều người khác chưa nghĩ tới, biết được điều người khác mới lơ mơ, nói ra được điều người khác muốn nói mà không biết có nên và có dám nói hay không.
I like this ;-)