Trích dịch từ tác phẩm “Tao là vai ác” của Đả Tự Cơ N Hào (Trung Quốc)
Khi thân chủ còn rất nhỏ, cậu ta đã đi học đủ các lớp học thêm theo sự sắp đặt của bố mẹ. Lần nào cũng vậy, chỉ cần không xếp thứ nhất, cậu ta chắc chắn sẽ bị bố mẹ mắng mỏ không nương nhẹ.
Trong gia đình này không hề tồn tại khái niệm “khích lệ”. Với cha mẹ thân chủ, đứa con trai này là tác phẩm vĩ đại của họ, là công cụ thực hiện những ước vọng chưa thành của chính họ. Cậu ta cần phải làm xuất sắc nhất, nếu không coi như bỏ đi. Từ góc nhìn của họ, đe mắng con như vậy là chuyện hết sức bình thường. Không biết đến khi chính họ phải nếm trải những thứ (lý lẽ) này, họ còn cảm thấy những lời ấy đúng đắn hợp lý nữa hay không.
“Mày nhắc lại cho bố mày nghe lần nữa. Tao làm mày mất mặt. Tao cho mày mất mặt thế nào? Không có tao và mẹ mày đẻ ra mày, nuôi mày lớn, giờ mày có đứng đây được không?” – Yến Duyên Quân giận run người. Thế này mà gọi là lời con nên nói với bố ư? (more…)