Trích dịch từ tác phẩm “Tao là vai ác” của Đả Tự Cơ N Hào (Trung Quốc)
Yến Duyên Quân lên tăng xông luôn, mặt đỏ tía tai, hổn hà hổn hển sấn lên định tẩn thằng con.
“Nói đùa phải không? A Chử, mau xin lỗi bố mày đi. Chuyện sự nghiệp lại đem ra đùa như thế à?” – Bác rể can Yến Duyên Quân, quay sang răn dạy thằng cháu.
“Con xin nghỉ thật ạ. Con vốn chả muốn vào làm nhà nước. Mọi người không phải vẫn nghĩ cho con đấy ư. Thế cứ để con làm việc con thích đi.” – Yến Chử ra vẻ thật nghiêm túc, điệu bộ không giống nói đùa tí nào.
“Mày điên rồi!” – Khương Thục Phân cầm theo hai cây rau cải chạy ra, run người bần bật nhìn thằng con từng làm bà vừa lòng hết cỡ này. Nó thế này là muốn thế nào? Vì con bé kia, nó muốn chọc mẹ nó tức chết hay sao?
“A Chử, mau xin lỗi bố mẹ cháu, rồi gặp sếp cháu rút lại cái đơn xin nghỉ việc nhanh lên.” – Chú rể nhìn đứa cháu trai, vội vàng rút điện thoại – “Sếp cháu họ Kim đúng không? Chú gọi cho nó luôn bảo nó huỷ cái đơn xin nghỉ việc đi.”
“Đúng đúng đúng, chú nó à, trăm sự nhờ chú. Thằng bé này đầu óc ngớ ngẩn. Mình là người lớn, không thể ngớ ngẩn theo nó được.” – Yến Duyên Quân và Khương Thục Phân nghe ông chú nói thế thì như chết đuối vớ được cọc, tươi tỉnh lại luôn.
“Không ăn thua đâu, con gửi đơn xin nghỉ từ mấy hôm trước rồi. Hôm nay phòng tổ chức cán bộ vừa duyệt, chắc mai ngày kia là có quyết định chính thức cho thôi.”
Nếu chưa có tin tức xác thực, Yến Chử đi nói với những người ở đây làm gì. Giờ đơn xin nghỉ việc đã duyệt xong, tầm chức vụ như ông chú rể không thể can thiệp. (more…)