Trần Thu Trang Rotating Header Image

September, 2018:

Tashirojima – Hòn đảo nơi mèo làm bá chủ

Cuối năm 2014, mình sang Nhật du lịch. Vì đi tự túc một mình nên lịch trình của mình hơi bị khác người, cụ thể là điểm đến trong bài viết này: Đảo mèo Tashirojima. Hòn đảo này nằm trên Thái Bình Dương, ngoài khơi thị trấn Ishinomaki, tỉnh Miyagi. Đây là địa phương chịu ảnh hưởng khá nặng nề trong trận động đất sóng thần khủng khiếp năm 2011. Thời điểm mình đi, đường sắt ở khu vực này thậm chí còn chưa khôi phục hoàn toàn, du khách muốn từ Sendai, thành phố thủ phủ của tỉnh Miyagi, đến Ishinomaki còn phải đổi tàu giữa chừng. Từ bến phà của Ishinomaki, mỗi ngày có hai chuyến phà khứ hồi ra đảo. Hòn đảo nhỏ, dân cư hầu hết là người già và mèo. Những con mèo ở đây rất dạn người và đôi lúc còn hung hãn, chúng thực sự là bá chủ hòn đảo, đi đứng nằm ngồi ở mọi ngóc ngách và chờ người đến cung phụng. Điều kiện lưu trú trên đảo rất hạn chế nên mình chỉ thăm đảo trong vòng khoảng hơn hai tiếng đồng hồ rồi phải quay về đất liền luôn. Thực sự là tràn đầy cảm giác ăn một bát cháo chạy ba quãng đồng. Đây là một số bức ảnh mình chụp trên đảo.

Cập nhật: Mình đã tập hợp vài chục bức ảnh thành một slideshow, các bạn muốn xem thêm ảnh thì vào link Youtube này nhé.

Hỏi đáp Diều Hâu 1 – Có nên chạy việc?

“Chị Diều Hâu thương mến,

Cháu gái em 26 tuổi, tốt nghiệp Đại học dân lập, đã thi vào ngân hàng 4 lần không đỗ, hơi chậm và nhát, chưa có người yêu. Hiện có mối bảo “giúp” chạy vào ngân hàng với chi phí 300 triệu. Chị phân tích giúp xem gia đình em có nên xuống tiền không?”

Chào em,

Cảm ơn em đã gửi câu hỏi. Dựa trên “ưu điểm” là từng giống cháu em đến 80% (trừ đoạn thi vào ngân hàng không đỗ, do biết thân biết phận nên không thi bao giờ), chị xin phép trả lời em và gia đình như sau:

300tr, xấp xỉ 5 năm lương văn phòng quèn, 3 năm lương văn phòng khá, chị Diều Hâu kính đề nghị em mạnh dạn (more…)

Ngôn tình cái định mệnh

1. “Ôi cái định mệnh, tao nghĩ tao gặp đúng định mệnh đời tao thật rồi mày ạ!”

Vào một buổi hoàng hôn oi bức đầu hè, Tiêu chạy bổ về phía Ớt, (more…)

Một bữa… lo

Lưu ý: Câu chuyện sau hoàn toàn mang tính hư cấu và không mô tả bất cứ người hay sự việc thực tế nào.

“Chi thích ngồi ở sảnh dưới lày hay phòng riêng trên gác. Riêng nhé, chém gió cho ló thoải mái… Em ơi, dẫn khách lên VIP 3 cho anh!” – Chàng đứng hiên ngang ở sảnh nhà hàng, khoát tay trong tư thế của một đấng quân vương đang tuần du lãnh địa và phủ dụ thần dân. Thằng cu nhân viên nhanh nhảu vâng dạ, kính cẩn dẫn thị lên cầu thang trải thảm đỏ. Những chiếc đèn có chụp thủy tinh hình vỏ sò gắn trên tường đều đã bật sáng, ánh đèn vàng hắt vào mảng tường ốp đá cẩm thạch và những chậu hoa màu kem khiến bầu không khí trở nên huy hoàng như muốn người ta sa vào những ảo tưởng vương giả. “Chỉ là chỗ ăn hải sản thôi mà!”, thị thầm dặn chính mình, “chỉ là (more…)

Phòng trống

– Nói đi, phải như nào thì cô mới đồng ý thả tôi?

Người con rể mẫu mực của bố mẹ nàng ném vào mặt nàng câu ấy khi vừa từ nhà bồ trở về. Nàng đoán cô ta có bầu, và hẳn kết quả siêu âm cho thấy cái thai mang giới tính giống chồng nàng. Không nhìn khuôn mặt vốn từng gầy gò và gần gũi của anh ta, không nhớ hình dáng vốn từng mũm mĩm và tươi tắn của chính mình, nàng lướt mắt khắp căn phòng vắng lặng, thở dài một hơi, trả lời ngắn gọn:

– Cái nhà bên L1. (more…)