Những giọt nước mắt của cô làm cảm xúc khó gọi tên lại ran lên trong lòng Dũng. Anh lắc đầu để xua đuổi nó nhưng không thành công. Anh hít sâu một hơi, quyết định đã đến lúc rời đi. Anh lặng lẽ lại gần, vỗ nhẹ vào vai cô:
– Thế là sắp xong rồi, mình đi ăn kẻo muộn.
Cô gật gật đầu, quệt nước mắt trên mặt, cất máy ảnh vào túi, đi dần về phía cổng đền nhưng vẫn lưu luyến ngoái nhìn vào chính điện. Cô dâu đang đặt chân lên một phiến đá do một người đàn bà đứng tuổi đem tới… Mải xem, cô quên (more…)