Trần Thu Trang Rotating Header Image

August, 2012:

Bài đã đăng trên Sài Gòn Tiếp thị ngày 08/03/2007

Trong thời đại hội nhập kinh tế hiện nay, một món ăn bình dân muốn hấp dẫn thực khách thì cần có một thương hiệu khác biệt hoặc ít nhất là có chỉ dẫn địa lý đặc trưng. Nghĩa là nếu không gán được cho món ăn cái tên bà nọ ông kia, người ta cũng phải gắn nó với địa danh làng quê huyện thị nào đó mới mong thực khách chú ý tới. Vậy mà có một món (more…)

Cái nắm tay ở đền Sri Maha-Mariamman (3)

Dũng khoanh tay quan sát tất cả, cả đám cưới và cô gái đang xem đám cưới theo cách của một đứa trẻ nhà quê lần đầu thấy ô tô, trong lòng bỗng ran lên một cảm xúc khó gọi tên. Anh đã từng dự đám cưới của một đồng nghiệp gốc Ấn theo đạo Hindu. Trình tự phải nói là khá rề rà, dài dòng. Lẽ ra, ngay từ đầu, anh nên ngăn cản khi cô bước vào, nên giải thích qua loa rồi kéo cô đi. Nhưng anh chẳng làm gì cả, chỉ đi lững thững sau cô, mặc kệ sự không kiên nhẫn của bản thân và mặc kệ thời gian trôi. Dù sao thì từ giây phút gặp cô ở sân bay, anh đã biết là mình sẽ có những ngày rất khác.

*

Sân bay quốc tế Kuala Lumpur luôn nằm trong top 10 sân bay tốt nhất thế giới, nhưng điều đó không làm cho việc tìm đón một người vừa xuống máy bay trở nên dễ dàng hơn. Dũng không muốn bắt chước nhân viên các khách sạn hay hãng lữ hành, cầm tấm biển ghi tên người cần đón. Anh đứng tì tay vào hàng rào ngăn cách, đưa ánh mắt len lỏi vào đám đông những người vừa ra khỏi khu vực nhập cảnh, cố gắng tìm một hình dáng mà chính anh cũng không chắc là trông như thế nào.

Thật lâu sau, khi những người khách trên chuyến bay từ Việt Nam đã vãn hết, anh vẫn chưa thấy ai giống như trong trí nhớ. Đúng lúc anh (more…)

Lần đỡ tráp đột xuất

Truyện đã đăng trên Thế Giới Phụ Nữ tháng 8/2012.

Lạy hồn, hồn tha con cho con nhờ!

Yến vẫn nằm trong chăn, lầu bầu với cái điện thoại bên tai. Ở đầu bên kia, giọng nói khàn khàn như viêm họng lâu năm của Đạt – hàng xóm cũ nhà cô, chủ một hiệu dịch vụ cưới hỏi trọn gói trên phố H. – vẫn vang lên đều đều:

– Đi, giúp anh nốt đám này. Nếu không phải cần gấp thì anh cũng chẳng phiền cô làm gì.

– Bao nhiêu lần anh toàn nói thế. – Yến vừa uể oải nói vừa lật chăn đứng dậy, vặn vặn cái lưng vẫn còn đau ê ẩm. Cô mới ngủ được chưa đầy 5 tiếng đồng hồ. Đêm qua, vì giúp Trường sửa luận văn, cô thức tới hơn gần 2h.

– Không, lần này gấp thật đấy. Thề! – Đạt sốt sắng, khẩn khoản phân bua – Con bé đấy nó ngã xe, một bên mặt sưng húp lên thì cô bảo làm sao cho vào đội hình được.

– Gớm, trùng hợp thế, lại ngã đúng sáng nay?

– Tai bay vạ gió kiểu đấy, nào ai muốn…

– Mà đám này cưới chạy hay sao, ăn hỏi từ tinh mơ mờ đất…

– Giờ đẹp, giờ đẹp. Cô đi đỡ tráp cho bao đám, còn lạ gì!

Yến tiếp tục cằn nhằn đủ chuyện còn Đạt tiếp tục nghe, thỉnh thoảng phân bua kiêm tâm sự rằng đám này yêu cầu oái oăm thế nọ, đám khác thay đổi liên tục thế kia. Khi cuộc điện thoại chấm dứt, Yến đã (more…)