Trần Thu Trang Rotating Header Image

January, 2012:

Ngọn Hải Đăng của Thủy Quỳnh


Để hôn em lần nữa

Bài đoạt giải cuộc thi “Cuốn sách tôi yêu” tháng 11/2011 do Bách Việt Plus tổ chức.

Tác giả: Thuỳ Dung

Cuốn sách đầu tiên tôi đọc sau khi thi xong Đại học là “Phải lấy người như anh” của chị Trần Thu Trang. Dù người ta có phê phán nó thế nào thì tôi vẫn luôn coi đó là 1 cuốn sách hay, đặt trên giá sách nhỏ xíu đã chật cứng đủ thứ tài liệu thay vì cất nó trong thùng. Tôi thích những đoạn đối thoại thông minh, gai góc và nhiều khi đanh đá của những nhân vật trong truyện chị viết. Rồi tôi ngỡ ngàng khi đọc “Để hôn em lần nữa”. Dường như có sự đổi khác trong phong cách viết của chị khiến tôi khó thích ứng nhưng rồi vẫn bị cuốn theo từng trang sách. Khi gấp trang cuối cùng lại tôi rất muốn (more…)

Khâm Thiên, mùng 1 Tết Nhâm Thìn 2012

Không chụp nhái ảnh phố Khâm Thiên của người khác nữa, năm nay, mình chụp ảnh phố Khâm Thiên của riêng mình. Nếu bạn muốn để lại lời bình cho từng ảnh, hãy bấm phải chuột vào ảnh nhỏ và chọn “open in new window/tab”.

Đến chúc Tết một người từng chăm đi biểu tình chống Tàu

Lưu ý: Câu chuyện sau hoàn toàn mang tính hư cấu và không mô tả bất cứ người hay sự việc thực tế nào.

Trước cửa, dây pháo giả
Quết nhũ vàng ánh lên
Mấy chữ “Xuân” chữ “Phúc”
Đều bằng chữ thánh hiền.

Trên cành đào, lủng lẳng
Mấy con cá, đồng tiền
Không thứ nào sản xuất
Bởi con rồng cháu tiên.

24.01.2012


Chẳng biết có tính là khai bút

Gần Tết, đi đâu gặp ai cũng thấy bàn chuyện ăn gì uống gì chơi gì. Mình dù sao cũng được gọi là đại diện của thành phần nhiều chữ nghĩa, nôm na là theo cái nghề viết lách, nên ngoài chuyện ăn nhậu chơi bời hết sức xôi thịt tầm thường ra thì còn được ưu tiên nhận thêm đôi ba câu hỏi về chuyện thanh nhã hơn, là Tết này định khai bút mùng mấy, năm tới sẽ viết cái gì.

Đọc sách nhiều khi thấy cái lệ khai bút của các cụ ngày xưa đẹp đấy, trang trọng đấy, nhưng cũng… (more…)

Mơ không làm ngôi sao

Truyện đã đăng trên Thế Giới Phụ Nữ số Tết Nhâm Thìn 2012

1. Nghi bước nhanh ra khỏi sảnh khách sạn, nơi tổ chức tiệc tất niên của một ngân hàng lớn. Vy, trợ lý của cô, đã gọi sẵn taxi chờ ngay trước cửa. Được ca ngợi là một trong những người thừa kế xứng đáng nhất của danh hiệu diva, Nghi thường xuyên phải góp mặt và hát trong những sự kiện của doanh nghiệp kiểu như thế này. Cô chẳng thích thú gì khi phải đứng hát trên sân khấu không đủ tiêu chuẩn âm thanh ánh sáng, trước những khán giả tò mò hơn là hâm mộ, nhưng mức thù lao quá hậu hĩnh khiến cô thường quyết định trái với suy nghĩ.

– Còn bao nhiêu phút nữa, Vy?

– Còn mười lăm phút, nhưng vẫn kịp, Nghi yên tâm!

Nghi gật đầu thay câu trả lời, co người vào bên trong chiếc áo dạ. Đêm nay, cô sẽ (more…)