Lời nhắn cho độc giả:
1. Nếu muốn đọc các phần trước của truyện, bạn có thể vào google tìm 1 trong 2 cụm từ sau “truyện chưa có tên” site:tranthutrang.net hoặc “để hôn em lần nữa” site:tranthutrang.net. Bạn cũng có thể nhìn sang phần Tags ở cột bên phải của trang web, có 2 tag tên là Truyện chưa có tên và Để hôn em lần nữa.
2. Xin vui lòng KHÔNG ĐEM TRUYỆN NÀY SANG CÁC TRANG WEB KHÁC, KHÔNG SAO CHÉP NÓ ĐỂ TẠO EBOOK HAY BẢN IN LẬU. Nếu bạn muốn chia sẻ với ai đó, chỉ cần dẫn link web này là đủ (chức năng chia sẻ cho các mạng xã hội nằm ở cuối bài). Nếu mình phát hiện có trang web đăng truyện hay phát tán ebook của truyện, mình sẽ dừng công bố các phần mới, cũng sẽ từ bỏ kế hoạch công bố rộng rãi (các) truyện mới trong tương lai.
3. Mình đã phải rất chật vật mới kéo lại được cảm hứng đã bị tụt do những bình luận vô tâm vô tình vô tư của độc giả. Vì vậy, mình mong các bạn cố gắng nghĩ đến cảm nghĩ của mình khi bình luận. Mình cảm ơn nhiều.
***
Giờ thì Quỳnh đã hiểu là Đăng đang giải thích về chuyện cái thắt lưng chiều qua. Cô im lặng tự hỏi, chẳng lẽ anh mất công đến tận đây chỉ để giải thích với cô chuyện này? Cô thì có liên quan gì đâu? Phải, cô là người chứng kiến cảnh Điệp trả nó lại cho anh, với vẻ mặt và giọng nói mà cô chỉ biết dùng đúng một từ tiếng Anh là flirty để miêu tả. Phải, sự kiện này giống chiếc áo vắt lên lưng con la đang oằn mình thồ nặng, giống cơn gió giật cuối cùng đánh vào tinh thần vốn đã xơ xác như chiếc lều trong bão của cô, khiến cả buổi chiều hôm qua cô như bị mộng du. Phải, cô không thể không thừa nhận, hôm nay cô không thể đi làm, cũng không thể làm được việc gì vì những suy nghĩ đầy xáo trộn và bất an cứ liên tục vẩn lên trong đầu, mà một trong những lý do để những suy nghĩ ấy xuất hiện không dứt chính là sự kiện này. Nhưng tại sao Đăng lại phải giải thích?
Rất tiếc, Đăng không đọc được những câu hỏi đang quay tít mù như đèn kéo quân trong đầu cô. Vẫn bằng giọng đều đều bình thản, anh chuyển sang một đề tài khác: (more…)