Trần Thu Trang Rotating Header Image

July, 2011:

Truyện chưa có tên (43)

Lời nhắn cho độc giả:

1. Nếu muốn đọc các phần trước của truyện, bạn có thể vào google tìm 1 trong 2 cụm từ sau  “truyện chưa có tên” site:tranthutrang.net hoặc “để hôn em lần nữa” site:tranthutrang.net. Bạn cũng có thể nhìn sang phần Tags ở cột bên phải của trang web, có 2 tag tên là Truyện chưa có tên và Để hôn em lần nữa.

2. Xin vui lòng KHÔNG ĐEM TRUYỆN NÀY SANG CÁC TRANG WEB KHÁC, KHÔNG SAO CHÉP NÓ ĐỂ TẠO EBOOK HAY BẢN IN LẬU. Nếu bạn muốn chia sẻ với ai đó, chỉ cần dẫn link web này là đủ (chức năng chia sẻ cho các mạng xã hội nằm ở cuối bài). Nếu mình phát hiện có trang web đăng truyện hay phát tán ebook của truyện, mình sẽ dừng công bố các phần mới, cũng sẽ từ bỏ kế hoạch công bố rộng rãi (các) truyện mới trong tương lai.

3. Mình đã phải rất chật vật mới kéo lại được cảm hứng đã bị tụt do những bình luận vô tâm vô tình vô tư của độc giả. Vì vậy, mình mong các bạn cố gắng nghĩ đến cảm nghĩ của mình khi bình luận. Mình cảm ơn nhiều.

***


Quỳnh mỉm cười yếu ớt, không gật, không lắc. Đức vẫn tiếp tục vai trò điều tra xét hỏi:

– Nếu không phải thích lão kia, chẳng lẽ em thích anh?

– Oh my God! – Cô ôm đầu.

– Được rồi, không đùa nữa. Tóm lại, em là lesbian?

Đến đây thì Quỳnh đành phải đứng bật dậy gọi tính tiền. Dù sao thì Đức cũng chỉ giỏi pha trò giải khuây, và hàng hoa quả dầm không phải địa điểm lý tưởng để bất cứ ai bày trò hỏi đáp kiểu Thanh Tâm Tầm Thư. Không rõ có phải vì đứng dậy đột ngột hay không, một bên đầu gối của cô chợt đau nhói lên. Cô cố bước đi nhưng không thể, đành vịn tay vào tường, đứng lặng. (more…)

Tự nhiên cũng muốn mình đang yêu

Thực ra đây là bức thư của một độc giả, một người bạn, người vừa đọc lại cuốn “Nhật ký tình yêu TIO” của mình. Mình đã xin phép tác giả để đăng lại thư lên web. Tên bài do mình (Trần Thu Trang) đặt.

***

Một trong các bức tranh mình vẽ để minh hoạ cho Nhật ký tình yêu TIO, được sử dụng từ lần tái bản thứ nhất trở đi.

Tớ không hiểu đầu cua tai nheo sao mà tối qua lại có cảm hứng giở Nhật kí tình yêu TIO ra đọc lại. Có thể vì muốn đọc một chút gì vui vui ngăn ngắn trong lúc đang chán học hoặc tớ vừa gửi mail cho chị Alex, tớ biết blog chị í qua nhà của Trang, hoặc buổi tối tớ ăn canh cá hồi nấu me, thấy hột me là nhớ tới câu mà tháng 1/2009 lúc ngồi ăn ở viện Goethe Trang đã nói với anh nhà tớ, hoặc cả mấy yếu tố này cộng lại.

Trước khi đọc, tớ thử hỏi xem mình còn nhớ được gì? Âm hưởng chung là một cái gì đó vui vui, và chỉ nhớ được duy nhất một chi tiết ở cuối truyện Trang dựa đầu vào vai anh HN kèm theo một lời nhận xét vì anh í béo nên vai êm. Nếu sẽ đọc lại sau gần mười năm nữa, chắc chắn tớ sẽ nhớ thêm những chi tiết như thế này này. Trang online hết tiền, chỉ còn lại trong túi đúng hai ngàn đồng và ước gì có 500 ai đó đánh rơi thì sẽ đủ một cuốc xe bus, vì điều ước không được nghe thấy nên Trang đã đi bộ về nhà, phồng rộp chân. Trang đạp xe bảy ki lô mét để được nghe một show nhạc rock. Trang rà soát lại Đầu đã gội, móng tay đã cắt … trước giờ hẹn với anh í. Trang đã bị gãy tay hai lần và bị rạn xương một lần. Trang đã qua nhà bạn xem Tiếu ngạo giang hồ vì nhạc phim rất hay. [Anh nhà tớ đọc tới đoạn nhạc phim Tiếu ngạo giang hồ hay dã man con ngan thì dừng lại nói với tớ, đúng là nhạc phim nớ hay thiệt. Rồi anh lẩm nhẩm hát cho tớ nghe, rồi kể, đó là một sự kết hợp giữa đàn tranh và sáo trúc, cái giai điệu rất hay.] Nhưng đặc biệt nhớ sẽ là câu nói này “Một tháng trước đây em thích anh lắm”. Nói chung, tớ không rành lắm tâm lí các bạn nam và cũng không rõ cảm giác của các bạn í sẽ như thế nào khi nghe lời nói đó. Nếu tớ là một thằng con trai và có được may mắn í, tớ quyết sẽ không để tuột một tình cảm bộc trực và nồng nàn như thế khỏi cuộc đời mình.

Tớ nghĩ là mình nhìn nhầm khi thấy (more…)

Truyện chưa có tên (42)

Lời nhắn cho độc giả:

1. Nếu muốn đọc các phần trước của truyện, bạn có thể vào google tìm 1 trong 2 cụm từ sau  “truyện chưa có tên” site:tranthutrang.net hoặc “để hôn em lần nữa” site:tranthutrang.net. Bạn cũng có thể nhìn sang phần Tags ở cột bên phải của trang web, có 2 tag tên là Truyện chưa có tên và Để hôn em lần nữa.

2. Xin vui lòng KHÔNG ĐEM TRUYỆN NÀY SANG CÁC TRANG WEB KHÁC, KHÔNG SAO CHÉP NÓ ĐỂ TẠO EBOOK HAY BẢN IN LẬU. Nếu bạn muốn chia sẻ với ai đó, chỉ cần dẫn link web này là đủ (chức năng chia sẻ cho các mạng xã hội nằm ở cuối bài). Nếu mình phát hiện có trang web đăng truyện hay phát tán ebook của truyện, mình sẽ dừng công bố các phần mới, cũng sẽ từ bỏ kế hoạch công bố rộng rãi (các) truyện mới trong tương lai.

3. Mình đã phải rất chật vật mới kéo lại được cảm hứng đã bị tụt do những bình luận vô tâm vô tình vô tư của độc giả. Vì vậy, mình mong các bạn cố gắng nghĩ đến cảm nghĩ của mình khi bình luận. Mình cảm ơn nhiều.

***

Khoảng cách gần quá mức bình thường làm Quỳnh không thể không “hồi tỉnh”. Cô lùi về phía sau, lưng va nhẹ vào tay vịn lạnh như băng của cầu thang, hơi lắp bắp:

– Anh vừa… vừa bảo gì cơ ạ?

Đăng định nhắc lại câu nói của mình theo một cách khác dễ hiểu hơn thì cánh cửa phía sau lưng anh đột ngột mở. Đức, hiên ngang như nhữnh cảnh sát đặc nhiệm trong phim hành động Mỹ, đứng xoạc chân chiếm gần hết bề ngang khung cửa, cầm điện thoại di động bằng cả hai tay và hô:

– Giơ tay lên!

Nếu vào thời điểm khác, hẳn màn trình diễn kiêm pha trò này của Đức sẽ được hưởng ứng nhiệt tình hơn, ít nhất Quỳnh sẽ cười khẽ và thực sự giơ tay còn Đăng sẽ trợn mắt, nói móc hoặc vờ nạt lại đôi câu. Nhưng hôm nay, chẳng ai trong số hai kẻ tình nghi bất đắc dĩ kia lên tiếng đáp lại anh, dù là bằng tiếng cười hay tiếng càu nhàu. Đăng nhìn lướt qua mặt Đức bằng cặp mắt của người qua đường bàng quan liếc một người xa lạ đang đi chợt thử trồng cây chuối. Chưa đầy nửa giây sau, anh quay lại, chìa chiếc điện thoại màu hồng có dây đeo lấp lánh cho chủ nhân của nó.

Quỳnh hơi tránh sang một bên rồi mới nhận chiếc điện thoại. Cô cúi đầu vờ sắp xếp lại đồ trong túi để giấu hai gò má thoáng đỏ. Đức cũng đã nhận ra không khí gượng gạo khác thường giữa hai người. Vẫn cầm nguyên điện thoại, anh chàng bắt đầu đổi sang giọng đọc nghiêm trọng của những phóng sự điều tra trong chương trình thời sự 19h:

– Chúng tôi đang có mặt tại khu vực thang thoát hiểm của toà nhà Sufis cùng với hai đương sự trong vụ án quấy rối nơi công sở. Hiện chưa rõ ai là nạn nhân, ai là thủ phạm. (more…)

Ghi vụn mùa thi

Mấy hôm nay, F-Corner, blog chuyên đăng những bài về cách sống tích cực mà mình “nuôi” chung với một số độc giả, đón khá nhiều lượt truy cập xuất phát từ các công cụ tìm kiếm. Những từ khoá mà người truy cập vào F-Corner qua ngả này đã sử dụng thường xuyên nhất là những từ liên quan đến chuyện trượt đại học. Nguyên nhân là do mình đem bài “Trượt đại học, làm gì?” mà mình viết năm ngoái trên trang này sang bên đó.

Kể cả khi không nhìn vào thống kê truy cập nói trên, mình vẫn được nhắc nhở về kỳ thi đại học. Nhà mình ở Hà Nội – một điểm nóng của mùa thi – và cũng không xa Văn Miếu – một điểm nóng trong điểm nóng, người nhà hay hàng xóm của mình mà có đi ở ngoài đường về, câu cửa miệng luôn là: “Mấy hôm nay thi đại học nên…”. Trong câu chuyện của mình và bạn bè, những người đã không còn phải lo nghĩ về việc thi cử từ nhiều năm nay, kỳ thi đại học cũng là một đề tài dễ thảo luận sôi nổi.

Có ít nhất hai người bạn (không quen biết nhau) đã nửa than phiền nửa chất vấn mình rằng tại sao chuyện thi vào đại học ở Việt Nam nặng nề căng thẳng đến nhường này. Rất tiếc, mình không phải bộ trưởng Giáo dục nên chỉ có thể trả lời bạn mình một cách rất chung chung và vô trách nhiệm rằng (more…)