Lời nhắn cho độc giả:
1. Nếu muốn đọc các phần trước của truyện, bạn có thể vào google tìm 1 trong 2 cụm từ sau “truyện chưa có tên” site:tranthutrang.net hoặc “để hôn em lần nữa” site:tranthutrang.net. Bạn cũng có thể nhìn sang phần Tags ở cột bên phải của trang web, có 2 tag tên là Truyện chưa có tên và Để hôn em lần nữa.
2. Xin vui lòng KHÔNG ĐEM TRUYỆN NÀY SANG CÁC TRANG WEB KHÁC, KHÔNG SAO CHÉP NÓ ĐỂ TẠO EBOOK HAY BẢN IN LẬU. Nếu bạn muốn chia sẻ với ai đó, chỉ cần dẫn link web này là đủ (chức năng chia sẻ cho các mạng xã hội nằm ở cuối bài). Nếu mình phát hiện có trang web đăng truyện hay phát tán ebook của truyện, mình sẽ dừng công bố các phần mới, cũng sẽ từ bỏ kế hoạch công bố rộng rãi (các) truyện mới trong tương lai.
3. Mình đã phải rất chật vật mới kéo lại được cảm hứng đã bị tụt do những bình luận vô tâm vô tình vô tư của độc giả. Vì vậy, mình mong các bạn cố gắng nghĩ đến cảm nghĩ của mình khi bình luận. Mình cảm ơn nhiều.
***
Đợt nắng nóng hung hãn đang hun, rang, thiêu, đốt cả miền Bắc đột ngột chấm dứt bằng một cơn mưa giông nhiệt lúc sáng sớm. Tiếng sấm rền rền vô hại từ cuối chân trời vọng lại trong phút chốc bị từng đợt gió lốc giật đến gần hơn, biến thành những tiếng sét đanh gọn, xé toạc không trung lao xuống dựng cả thành phố khỏi giấc ngủ đã tương đối no nê. Trận mưa mà người Anh vẫn nói là “chó và mèo”* trút xuống sau đó ngay lập tức biến những nẻo đường giờ cao điểm thành một khối hỗn loạn lõng bõng gồm người, xe và nước.
Đăng về số, giảm ga cho chiếc Serow 225 trôi xuống hầm toà nhà. Vào giờ này mọi khi, tấm biển báo hết chỗ chắc chắn đã án ngữ trước cửa và những người chậm chân đã phải quay xe ra gửi ngoài bãi của phường. Nhưng hôm nay thì không, hầm gần như trống trơn, lèo tèo vài chiếc xe sũng nước, phần lớn là xe đạp. Hai tay bảo vệ trẻ măng thường ngày liên tục sắm bộ mặt khó đăm đăm đi lại nhắc mọi người để xe gọn gàng, nay nhàn rỗi ngồi bên bàn nước, đọc báo nghe đài. Thấy tiếng động, họ ngẩng lên, nhìn anh và con cào cào sắt bằng cặp mắt kính nể. Một người đứng dậy ghi vé, không quên hỏi han mấy câu về chiếc xe – việc mà họ đã làm rất nhiều lần, mỗi khi thấy nó xuất hiện trong những ngày mưa ngập. Đăng tranh thủ tán gẫu với họ về tình hình giao thông, thời tiết, an ninh trật tự… một lát rồi mới đi lên. Nước vẫn nhỏ tong tỏng theo mỗi bước chân, nhưng anh mặc kệ, đằng nào thì cũng chẳng có ai nhìn.
Đúng như anh dự đoán, sảnh tầng một vẫn vắng hoe, cả quầy lễ tân chung của toà nhà lẫn thang máy và quầy lễ tân riêng của báo cũng vậy. Hai cây kim đen sì của chiếc đồng hồ treo ở đầu hành lang dường như bất động ở ngưỡng tám giờ. Đăng mở điện thoại, nhìn lướt một loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn (chắc chắn để xin phép làm việc tại nhà) của nhân viên trong nhóm, thở ra một hơi dài, chẳng biết nên vui hay nên buồn. Lâu nay, ai trong toà soạn cũng ngầm hiểu (more…)