Truyện đã đăng trên Thế Giới Phụ Nữ số 50, tháng 12/2010 (tên truyện được đổi thành “Điều ước đêm 24”)
Tối muộn ngày 24, anh đứng trước thang máy của một khu chung cư cao cấp và thấy chính mình trong bộ dạng của một ông già Noel hiện trên vách thép bóng loáng.
Gần một tiếng trước, khi đang chờ “ông già Noel” cuối cùng trở về nhà sách để có thể thở phào vì chiến dịch Giáng sinh năm nay kết thúc thắng lợi, anh nhận được điện thoại từ bệnh viện. Cậu sinh viên đóng vai ông già Noel đi đưa quà bị ngã xe, sọ não tay chân không việc gì nhưng cổ và mặt bị mảnh nhựa của mũ bảo hiểm cứa vào, mất máu nhiều nên phải đi cấp cứu. Nhóm sinh viên đóng vai ông già Noel đã nghỉ hết, nhà sách chỉ còn lại ba người là anh cùng hai cô nhân viên bán hàng. Vội vàng báo tên viện và dúi tiền vào tay các cô để đi lo thuốc men, anh thay bộ quần áo đỏ, xách túi quà nhảy lên xe, hơi thở như làn khói bay ra từ bộ râu giả trắng xoá.
Luồn lách giữa dòng xe đông nghẹt, lướt qua những gương mặt xa lạ- những gia đình chở con đi chơi và những chàng trai chở bạn gái đi chơi, tự nhiên anh nghĩ đến một dòng chữ nhỏ in trên bìa sau của một cuốn sách mới phát hành. “Trong những ngày lễ, người hạnh phúc sẽ càng hạnh phúc, người cô đơn sẽ càng cô đơn.” Đã năm năm, những ngày lễ cứ sượt qua cuộc sống của anh và không để dấu vết gì đọng lại. Anh nhớ rõ chúng, cảm thấy không khí rộn ràng náo nhiệt của chúng, thậm chí còn hơi căng thẳng mỗi khi chúng sắp đến gần…, nhưng tất cả chỉ vì công việc ở nhà sách yêu cầu anh phải như vậy.
Tiếng “đoong” nhẹ nhàng của thang máy kéo anh trở về thực tế. Bên dưới bộ râu, miệng anh hơi nhếch lên thành một nụ cười buồn. Vậy là chỉ còn (more…)