Trần Thu Trang Rotating Header Image

August, 2010:

Nhân trường hợp Ngô Bảo Châu

99tbc_1

Giả sử mai sau tôi có đoạt,
Một thứ không tưởng: Giải Nobel
Xin đừng viết báo ngợi khen
Xin đừng lôi cổ tôi lên trang đầu
Xin đừng nói về tôi giống hệt
Mấy hotgirl bơm ngực lộ hàng
“Bà bán thịt nhớ Thu Trang”
“Thu Trang trong ký ức nàng geisha”.
Đừng bắt tôi ngồi nhà hầu chuyện
Hàng huyện người lạ, kẻ ít quen
Mặt mừng, tay bắt, chân chen
Miệng chúc, cười nịnh, bụng ghen, chửi thầm.
Cũng đừng bảo tôi là gương sáng
Để con em cháu chắt soi vào
Cũng đừng ca tụng ào ào
Cũng đừng leo lẻo tự hào Việt Nam.
Đặc biệt, đừng cho rằng đất nước
Vì giải thưởng của mỗi mình tôi
Mà đang từ phận bọ giòi
Một đêm thành hổ, thành voi, thành rồng.
Giải Nobel, ừ thì cao quý
Nhưng làm gì đổi trắng thay đen
Càng không phải vị thần đèn
Hiện ra là được một phen đổi đời
Có Nobel thì đường vẫn tắc
Giá vẫn tăng, rác vẫn tràn lan
Quan vẫn tham, dân vẫn gian
Đời người vẫn trải muôn vàn đắng cay…

Lời bạt:

Đây là một bài thơ nói về một trường hợp giả định (không tưởng) là “Nếu Trần Thu Trang -chẳng may chó ngáp phải ruồi- được giải Nobel thì Trần Thu Trang muốn người ta đối xử với mình thế nào?”, qua đó bộc lộ ý kiến của mình về thái độ của đám đông với những người có thành tựu (lớn) trong chuyên môn. Mình đặt tên bài thơ là “Nhân trường hợp Ngô Bảo Châu” vì sự kiện GS. Ngô Bảo Châu đoạt Huy chương Fields cùng những dư luận xung quanh hiện đang là ví dụ mới nhất về thái độ của đám đông với những người có thành tựu chuyên môn. Trong khuôn khổ bài thơ, vốn chịu rất nhiều ràng buộc về niêm luật, kẻ kém tài như mình chỉ có thể nói được đến thế. Ý tại ngôn ngoại, mong các bạn đừng mất công phân tích từng ly từng tí rồi phản biện. Thơ là thơ, không phải là luận văn tiến sĩ. Thân mến.

Ăn ăn uống uống lời lời lỗ lỗ

Mình không có ảnh chó lạp xưởng nên vẽ tạm tranh vậy.

Mình không có ảnh chó lạp xưởng nên vẽ tạm tranh vậy.

1. Mấy tuần rồi không có hạt cơm nào vào bụng. Chắc sẽ có người hiểu câu trên theo nghĩa bóng mang tính khái quát rằng mình đã nhịn đói mấy tuần nay. Nhưng không, mình viết “cơm” ở đây theo nghĩa hẹp là “món ăn chính, nấu từ gạo”, chứ không phải theo nghĩa rộng là “bữa ăn gồm món ăn chính nấu từ gạo và các món khác”. Có ăn kiêng theo chế độ hạn chế tinh bột (mà cụ thể là kiêng cơm) rồi nghĩ ngợi về những chữ “cơm” có và không có trong từ điển mới nhận ra người Việt nặng tình với cơm đến mức nào. Quá nhiều cơm, cả trong bữa ăn lẫn trong ngôn ngữ.

2. Cũng liên quan đến cơm và tiếng Việt, hôm nọ, bức xúc vì gặp mãi một lỗi chính tả phổ biến- “suất” viết thành “xuất”- trong thực đơn và quảng cáo của các hàng quán ăn uống, mình đã gào lên trên Facebook rằng: “Cơm chứ có phải tinh đâu mà xuất!”. Giá mà mình (more…)

Truyện chưa có tên (25)

Lời nhắn cho độc giả:

1. Nếu muốn đọc các phần trước của truyện, bạn có thể vào google tìm 1 trong 2 cụm từ sau  “truyện chưa có tên” site:tranthutrang.net hoặc “để hôn em lần nữa” site:tranthutrang.net. Bạn cũng có thể nhìn sang phần Tags ở cột bên phải của trang web, có 2 tag tên là Truyện chưa có tên và Để hôn em lần nữa.

2. Xin vui lòng KHÔNG ĐEM TRUYỆN NÀY SANG CÁC TRANG WEB KHÁC, KHÔNG SAO CHÉP NÓ ĐỂ TẠO EBOOK HAY BẢN IN LẬU. Nếu bạn muốn chia sẻ với ai đó, chỉ cần dẫn link web này là đủ (chức năng chia sẻ cho các mạng xã hội nằm ở cuối bài). Nếu mình phát hiện có trang web đăng truyện hay phát tán ebook của truyện, mình sẽ dừng công bố các phần mới, cũng sẽ từ bỏ kế hoạch công bố rộng rãi (các) truyện mới trong tương lai.

3. Mình đã phải rất chật vật mới kéo lại được cảm hứng đã bị tụt do những bình luận vô tâm vô tình vô tư của độc giả. Vì vậy, mình mong các bạn cố gắng nghĩ đến cảm nghĩ của mình khi bình luận. Mình cảm ơn nhiều.

***


Dĩ nhiên, thang máy nêm chặt những nhân viên văn phòng điển hình- những người nên ghi vào CV rằng kỹ năng tốt nhất của họ là buôn chuyện chứ không phải thuyết trình hay làm việc nhóm- lại càng không phải nơi lý tưởng để tìm kiếm những thứ xa xỉ như sự yên tĩnh hay thanh thản. Ngay khi cửa thang máy vừa đóng, một anh tuổi đang xoan huých khuỷu tay vào lườn một chị tuổi đã toan về già, nói với vẻ bí bí mật mật:

– Này, vừa nãy bà để ý bên đường không? (more…)

Vô đề tháng Bảy

img_9643ccopy1

“Lòng nào lòng chẳng thiết tha”
(Văn chiêu hồn – Nguyễn Du)

Gần Rằm tháng Bảy, tôi đi viếng đám tang mẹ người bạn. Ung thư, phát hiện muộn, đã di căn, mọi cố gắng cái này trị cái kia trị chỉ giúp bác cầm cự níu kéo cuộc sống được thêm một năm. Bạn tôi- mẹ của hai đứa trẻ con, cấp trên của nhiều nhân viên- đã xác định tư tưởng từ lâu nhưng đứng bên quan tài vẫn khóc thành tiếng thút thít, nước mắt tèm lem. Trời u ám, thỉnh thoảng lại thấy mấy giọt mưa lất phất, nhà tang lễ có hai sảnh viếng, một bên dành cho mẹ bạn (more…)

Hà – Nhung (17.01.2010)

Trang phục: Quên không hỏi
Trang điểm: Hỏi nhưng đã quên
Địa điểm: Trường PTTH Phan Đình Phùng & Rosy Garden Cafe 19A Ngọc Hà (Hà Nội)
Ý tưởng: Tuyết Nhung (tức cô dâu)
Biến ý tưởng thành ảnh: Trần Thu Trang