Giả sử mai sau tôi có đoạt,
Một thứ không tưởng: Giải Nobel
Xin đừng viết báo ngợi khen
Xin đừng lôi cổ tôi lên trang đầu
Xin đừng nói về tôi giống hệt
Mấy hotgirl bơm ngực lộ hàng
“Bà bán thịt nhớ Thu Trang”
“Thu Trang trong ký ức nàng geisha”.
Đừng bắt tôi ngồi nhà hầu chuyện
Hàng huyện người lạ, kẻ ít quen
Mặt mừng, tay bắt, chân chen
Miệng chúc, cười nịnh, bụng ghen, chửi thầm.
Cũng đừng bảo tôi là gương sáng
Để con em cháu chắt soi vào
Cũng đừng ca tụng ào ào
Cũng đừng leo lẻo tự hào Việt Nam.
Đặc biệt, đừng cho rằng đất nước
Vì giải thưởng của mỗi mình tôi
Mà đang từ phận bọ giòi
Một đêm thành hổ, thành voi, thành rồng.
Giải Nobel, ừ thì cao quý
Nhưng làm gì đổi trắng thay đen
Càng không phải vị thần đèn
Hiện ra là được một phen đổi đời
Có Nobel thì đường vẫn tắc
Giá vẫn tăng, rác vẫn tràn lan
Quan vẫn tham, dân vẫn gian
Đời người vẫn trải muôn vàn đắng cay…
Lời bạt:
Đây là một bài thơ nói về một trường hợp giả định (không tưởng) là “Nếu Trần Thu Trang -chẳng may chó ngáp phải ruồi- được giải Nobel thì Trần Thu Trang muốn người ta đối xử với mình thế nào?”, qua đó bộc lộ ý kiến của mình về thái độ của đám đông với những người có thành tựu (lớn) trong chuyên môn. Mình đặt tên bài thơ là “Nhân trường hợp Ngô Bảo Châu” vì sự kiện GS. Ngô Bảo Châu đoạt Huy chương Fields cùng những dư luận xung quanh hiện đang là ví dụ mới nhất về thái độ của đám đông với những người có thành tựu chuyên môn. Trong khuôn khổ bài thơ, vốn chịu rất nhiều ràng buộc về niêm luật, kẻ kém tài như mình chỉ có thể nói được đến thế. Ý tại ngôn ngoại, mong các bạn đừng mất công phân tích từng ly từng tí rồi phản biện. Thơ là thơ, không phải là luận văn tiến sĩ. Thân mến.