Trần Thu Trang Rotating Header Image

May, 2010:

Truyện chưa có tên (23)

Lời nhắn cho độc giả:

1. Nếu muốn đọc các phần trước của truyện, bạn có thể vào google tìm 1 trong 2 cụm từ sau  “truyện chưa có tên” site:tranthutrang.net hoặc “để hôn em lần nữa” site:tranthutrang.net. Bạn cũng có thể nhìn sang phần Tags ở cột bên phải của trang web, có 2 tag tên là Truyện chưa có tên và Để hôn em lần nữa.

2. Xin vui lòng KHÔNG ĐEM TRUYỆN NÀY SANG CÁC TRANG WEB KHÁC, KHÔNG SAO CHÉP NÓ ĐỂ TẠO EBOOK HAY BẢN IN LẬU. Nếu bạn muốn chia sẻ với ai đó, chỉ cần dẫn link web này là đủ (chức năng chia sẻ cho các mạng xã hội nằm ở cuối bài). Nếu mình phát hiện có trang web đăng truyện hay phát tán ebook của truyện, mình sẽ dừng công bố các phần mới, cũng sẽ từ bỏ kế hoạch công bố rộng rãi (các) truyện mới trong tương lai.

3. Mình đã phải rất chật vật mới kéo lại được cảm hứng đã bị tụt do những bình luận vô tâm vô tình vô tư của độc giả. Vì vậy, mình mong các bạn cố gắng nghĩ đến cảm nghĩ của mình khi bình luận. Mình cảm ơn nhiều.

***


Quỳnh vội nhấc bát tương hoà mù tạt đặc sánh trước mặt đặt ra một góc bàn xa để lôi kéo sự chú ý của anh chàng. Đăng lên tiếng như muốn giành lấy một chút trách nhiệm của kẻ vừa là thủ phạm vừa là đồng loã, nhẹ nhàng đánh lạc hướng Đức bằng một câu hỏi gãi đúng chỗ ngứa:

– Thế xong rồi cụ có tìm được file không?

Đức có lẽ chỉ chờ câu hỏi đó. Anh chàng tì tay lên bàn, vừa hấp tấp ăn bù cho mấy phút vắng mặt, vừa kể lể với vẻ bức xúc nhưng đầy âu yếm về ông bố sắp về hưu “low-tech mà còn đú” đã lưu nhầm folder ra sao, gọi điện hớt hải như sắp cháy nhà thế nào. Cuối cùng, khi câu chuyện mất file đã đi đến một kết thúc có hậu và món tráng miệng đã xuất hiện trên bàn, sắc hồng lờ mờ dần trở lại trên gò má Quỳnh.

Cô im lặng nhấm nháp miếng bánh bột gạo nhân dâu tây, kiên nhẫn làm khán giả theo dõi cuộc tranh cãi không đầu không đuôi về Minh Trị Thiên Hoàng, Công nương Masako và… Maria Ozawa mà Đức là người khơi ra nhưng lại không chiếm ưu thế. Chẳng biết vô tình hay cố ý, Đăng đánh rơi chiếc mặt nạ điềm tĩnh mà bấy lâu anh ta đeo như dán vào da, thể hiện thái độ “hiếu chiến” khó tin. Quỳnh nhìn anh ta bẻ lại Đức trong từng chi tiết nhỏ nhất, tự nhiên thấy ấm ức thay. Có vẻ như việc dồn ép cô phát khóc bằng một tràng câu hỏi đục khoét vào quá khứ chưa làm kẻ độc ác ngạo mạn này hài lòng. Anh ta định biến người bạn mới của cô và cũng là người hào phóng mời anh ta ăn trưa thành nạn nhân tiếp theo chăng? Quỳnh cảm thấy cần phải làm gì đó để bảo vệ Đức. (more…)

Lan (Orchidaceae)

Chụp tại Vườn Lan (Orchid Garden) Kuala Lumpur, Malaysia.

8 bước giữ túi nôn mới tinh

malay_2098

Dưới đây là kinh nghiệm rút ra sau bảy ngày di chuyển liên tục trên rất nhiều phương tiện như máy bay, ô tô, tàu điện, tàu hỏa… mà không hề có cảm giác say của mình, kẻ trước kia không bao giờ dám ngồi trên ô tô quá 15 phút và đã từng dùng đến nửa tá túi nôn chỉ trong một chặng bay chưa đầy hai tiếng. Ban đầu mình ghi lại để phục vụ độc giả trên Facebook. Nay, vì quá tâm đắc, mình xin phép đăng lên web chính thức để nhiều người khác cùng đọc. Bài viết chống chỉ định với trẻ em, phụ nữ có thai, người không biết đùa và người có IQ thấp.

1. Đi đâu cũng chỉ một mình

Đi một mình, bạn sẽ chẳng có ai để trông cậy và bấu víu, ngoài chính bản thân bạn. Bạn sẽ phải chuẩn bị cho chuyến đi kỹ càng gấp đôi bình thường, cả về vật chất lẫn tinh thần. Vì thế, bạn sẽ trở nên mạnh mẽ và chu đáo hơn, sẵn sàng đối đầu với những cơn say vật vã.

Nếu cảm thấy việc đi một mình vẫn chưa cung cấp đủ động lực giúp bạn chiến thắng các triệu chứng say tàu xe, bạn có thể tham khảo bước 2. (more…)

“Cocktail cho tình yêu” lên phim?

***Đây là thông báo chính thức của mình về sự kiện này (sẽ cập nhật liên tục trong suốt thời gian sản xuất và phát sóng của phim). Ngoài những thông tin chia sẻ tại đây, mình xin phép không trả lời thêm bất cứ câu hỏi nào khác.***
(more…)

Châu & Thảo – lễ hỏi (25.01.2010)

Từ cuối năm 2009, mình bắt đầu chuyển hướng sang chụp ảnh cưới theo phong cách phóng sự (photojournalism). Đặc trưng của phong cách này là trong phần lớn thời gian, nhiếp ảnh gia không lên tiếng sắp đặt hay chụp theo yêu cầu như bình thường mà chỉ lặng lẽ bám theo từng diễn biến của sự kiện, ghi lại những khoảnh khắc cảm xúc tự nhiên của các nhân vật, từ nhân vật chính là cô dâu chú rể đến những nhân vật ít nổi bật hơn. Trong lễ ăn hỏi của hai bạn Châu và Thảo, mình phải phối hợp với một cộng sự mới có bộ ảnh theo phong cách photojournalism hoàn chỉnh. Dưới đây chỉ là phần ảnh của riêng mình.

Bài liên quan:
Châu & Thảo – lễ cưới (29.01.2010)