Lưu ý: Câu chuyện sau hoàn toàn mang tính hư cấu và không mô tả bất cứ người hay sự việc thực tế nào.
Anh theo nghề truyền thống của gia đình, được cả nhà giúp vốn mở hiệu kim hoàn riêng trên phố cổ. Tay nghề anh thuộc loại khá nhưng cửa hàng nhỏ, không bắt mắt, năm thì mười hoạ mới có khách thuê sửa chữa đánh bóng nhì nhằng. Được cái cả dòng họ nhà anh làm nghề lâu năm, khách buôn quen trải khắp mấy tỉnh, vàng bạc đá quý lại toàn món to tiền, thu nhập tổng thể vì thế cũng tàm tạm, đủ để anh ăn tiêu và trả lương cho hai đứa cháu họ ở quê ra học việc.
Dịch bệnh diễn biến căng, cửa hàng phải đóng vì không thuộc ngành kinh doanh thiết yếu. Anh cho hai đứa cháu nghỉ, chỉ dán thông báo phía ngoài để ai cần thì gọi điện, có gì đích thân anh sẽ đứng ra giao dịch. Hắn là khách đầu tiên gọi, nhờ sửa cái vòng ngọc bị vỡ làm đôi khi mẹ hắn trượt chân ngã trong toa-lét. Anh mở cửa đón hắn, thấy ngày mùa xuân xám xịt bỗng bừng sáng lung linh bảy sắc cầu vồng. Suốt buổi chiều, hắn ngồi đối diện anh trong góc khuất dành riêng cho thợ cả, vừa nhìn anh tỉ mẩn gắn khoan khò uốn vừa tán gẫu chuyện thời sự từ bar Buddha sang Tây Ban Nha. Sửa xong cái vòng, anh cũng bắt gần đủ những tín hiệu cần thiết từ ánh mắt và giọng nói đều hơi bị mơn man của hắn.
(more…)