Trích dịch từ tác phẩm “Tao là vai ác” của Đả Tự Cơ N Hào (Trung Quốc)
“Cảm ơn cháu, A Chử.”
Nửa đêm, Khương Thục Quyên hơi khát nước, đang chuẩn bị vào bếp rót cốc nước ấm thì gặp cháu trai đi từ toilet ra. Khi nhìn thấy Yến Chử, ánh mắt bà dịu dàng hẳn. Nếu không có đứa cháu này khuyên nhủ, bà cũng chưa dám dũng cảm bước đi bước đầu tiên (trên con đường ly hôn).
“Không, cháu mới là người muốn cảm ơn. Hồi trước chỉ có dì nói đỡ cho cháu.”
Tính cách của Khương Thục Quyên có lẽ là hơi yếu đuối, thiếu quyết đoán, nhưng điều này không ngăn bà làm một người phụ nữ tử tế. Có thể vì chính bà đã nếm đủ khổ sở với cái gọi là “vì tốt cho mày”, nên khi thân chủ đối mặt với vấn đề này, bà cũng là người duy nhất đứng ra nói đỡ cho hắn. Tiếc rằng sức lực của bà chả có bao nhiêu, lo giải cứu bản thân còn không xong, nói gì đến giải cứu người khác.
“Gì cơ?” – Khương Thục Quyên không hiểu ý thằng cháu cho lắm. Bà nói đỡ cho nó? Nói cái gì? Khương Thục Quyên không đừng được, bắt đầu nhớ lại chuyện hai năm trước, những chuyện phát sinh khi Yến Chử còn chưa bỏ nhà đi. (more…)