| Tản                                                                                      
văn - Tuỳ bút  Vết tích đâu chỉ trên da thịt  (Bài    
đã đăng trên báo Tuổi Trẻ ngày 06/07/2008) “Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi”, thành ngữ này   
xuất hiện từ bao giờ không ai biết, chỉ biết là quan niệm mà   
nó truyền tải đã ngấm sâu vào tâm thức bao nhiêu thế hệ người   
làm cha làm mẹ nước ta. Rất nhiều người Việt thuộc thế hệ   
đi trước, lúc được yêu cầu nhắc về các bậc sinh thành, đã   
dùng đến tính từ “dữ đòn” trước khi nhớ ra mọi tính từ   
tốt đẹp khác. Ngay cả những công dân trẻ của thời đại số   
hôm nay cũng ghi nhận tình thương roi vọt của cha mẹ họ theo cách   
riêng. Vài lần, trên blog của một số độc giả 9x, tôi bắt   
gặp những lời kể (theo phong cách rất xì tin) về trận đòn hay   
những lời mắng chửi mà các em mới nhận. Dường như, ký ức   
về những trận đòn, những hình phạt thuở nhỏ luôn in đậm   
trong tim óc con người ta, dù đôi khi chúng thật đáng quên. Và   
rất có thể, những roi vọt quá đà mà cha mẹ dành cho con cái hôm   
nay sẽ biến thành những hậu quả nghiêm trọng ngày mai.   
  
 Mới đây thôi, cả nước Nhật bàng hoàng vì một vụ thảm sát   
giữa trung tâm Tokyo. 7 người đã bị đâm chết bằng dao ngay trên   
đường phố, hàng chục người khác bị thương. Thủ phạm là   
một thanh niên mới 25 tuổi. Làm công nhân thời vụ và sống cô   
độc, y có vẻ không mấy thành đạt trong cuộc đời. Tìm hiểu   
kỹ hơn về hoàn cảnh gia đình y, người ta phát hiện ra rằng,   
suốt thời ấu thơ, y đã được nuôi dạy bởi một bà mẹ quá   
độc đoán. Bị ép học hành căng thẳng và phải chịu những hình   
thức trừng phạt hết sức nghiêm khắc, thậm chí phản giáo dục   
(mẹ đổ cơm ra giấy báo trải trên sàn nhà bắt ăn), y bắt đầu   
hành động hung hãn từ năm 15 tuổi. Và 10 năm sau, y trở thành   
một tên sát nhân điên loạn.   
  
 Có quá đáng không khi cho rằng chính những gì kẻ giết người   
phải chịu đựng ở gia đình là nguyên nhân dẫn đến sự thất   
bại trên đường đời và dẫn đến hành động cạn kiệt nhân tính   
của y trên đường phố quận Akihabara ở Tokyo? Có lẽ không ai,   
nhất là các bậc làm cha làm mẹ, muốn gật đầu thừa nhận điều   
ấy. Nhưng hãy thử đặt câu hỏi theo hướng ngược lại. Liệu   
kẻ phạm tội tuổi đôi mươi kia có hung hãn lao xe vào đám đông   
rồi nhảy xuống rút dao đâm họ không, nếu y được nuôi dạy   
với nhiều tình yêu thương hơn là sức ép và hình phạt? Liệu y   
có cô độc và thất bại đến vậy không nếu mẹ y bớt đi một   
chút cầu toàn và khắt khe? Khi sự việc đã xảy ra rồi, mọi câu   
hỏi như vậy đều chẳng có lời đáp.   
  
 Bây giờ, hãy trở lại với thực tế gần gũi hơn, ở ngay đất   
nước chúng ta. Khi một vụ bạo hành trẻ em nghiêm trọng được   
đưa ra công luận, có vị phụ huynh còn tỏ ra thông cảm và phần   
nào đồng tình với cách làm của người bảo mẫu bạo hành. Theo   
họ, việc mắng chửi và đánh đập trẻ vì mục đích tốt (cho   
trẻ ngoan ngoãn, chịu ăn uống…) là chấp nhận được. Ở   
nhiều gia đình, việc bố mẹ gọi con cái bằng những cụm từ   
tục tĩu thằng này con nọ không tiện kể rõ ra đây chẳng phải   
hiếm gặp cho lắm. Dường như cái câu “thương cho roi cho vọt”   
đang bị lạm dụng, thậm chí bị bóp méo. Nhiều ông bố bà mẹ   
không phân biệt được đâu là dạy dỗ nghiêm khắc, đâu là xúc   
phạm thô bạo, họ coi con cái họ cứ như những hình nộm búp bê,   
muốn làm gì, nói gì cũng được.   
  
 Nhưng mọi sự đâu có đơn giản như vậy! Đứa trẻ dù bé   
nhỏ đến đâu cũng là một con người với đầy đủ những cung   
bậc cảm xúc vui buồn, cũng biết đau, biết xót. Thậm chí vì bé   
nhỏ non nớt mà con người ấy càng nhạy cảm với những tổn thương   
và ghi nhớ lâu hơn. Trí não thơ ngây của trẻ chẳng phải vẫn   
thường được ví như tờ giấy trắng hay sao! Liệu tờ giấy   
trắng ấy sẽ thế nào nếu như những đường nét đầu tiên người   
ta viết vẽ lên nó lại hết sức đen tối và tiêu cực? Mà người   
ta ở đây là ai? Là bố, là mẹ, những người nó gần gũi và tin   
yêu nhất. Chắc hẳn, dù tẩy xoá thế nào, những đường nét đen   
tối và tiêu cực ấy vẫn để lại dấu vết trong cuộc đời đứa   
trẻ sau này. Có thể đứa trẻ lớn lên sẽ không gây ra vụ án   
mạng kinh hoàng như kẻ cuồng sát ở Tokyo kia, nhưng ai dám đảm   
bảo với những ấn tượng đầu đời đầy ắp sợ sệt, nó không   
trở thành một người thiếu tự tin và kém thích nghi. Mà trong   
cuộc sống ngày càng nhiều thách thức như hiện nay, hai yếu tố   
đó là quá đủ cho thất bại rồi.   
  
 Ai đó sẽ viện dẫn câu “có nuôi con mới hiểu lòng cha mẹ”   
để bẻ lại những lời lẽ sặc mùi lý thuyết mà một kẻ chưa   
làm mẹ ngày nào như tôi vừa tuôn ra. Quả đúng là tôi chưa có   
con, nhưng tôi đã làm con. Là con của một người mẹ dữ đòn, tôi   
rất hiểu những kết quả không hay mà roi vọt đem đến cho mình.   
Tôi luôn được (bị) mẹ dùng roi vọt uốn nắn điều này điều   
kia, một số điều không thật cần thiết. Kết quả là tôi không   
mấy tự tin hay bạo dạn, lúc nào cũng sợ sệt, lo lắng vì nghĩ   
mình đang làm sai. Canh cánh trong lòng nỗi sợ sệt lo lắng đó, tôi   
rất ngại tiếp xúc với người khác. Tôi kém hoà đồng trong giao   
tiếp, không biết bày tỏ cảm xúc, ở một thái cực khác thì   
lại hơi thất thường trong cách cư xử. Tất cả những điểm   
yếu này khiến tôi gặp không ít trở ngại trong cuộc sống và   
phải mất rất nhiều thời gian cũng như công sức để khắc   
phục. Đôi khi nhìn lại ngày xưa, tôi nghĩ, giá mà mẹ dung túng   
cho mình một chút, lắng nghe mình một chút, bày tỏ tình thương   
với mình theo cách ngọt ngào hơn một chút, hoặc đơn giản hơn là   
biết cách nói xin lỗi, thì có lẽ mọi thứ đã dễ chịu và   
tốt đẹp hơn…   
  
 Tất nhiên, các bậc làm cha làm mẹ có cái lý của mình khi đem   
các biện pháp mạnh dạy dỗ con cái. Nhưng đầu óc trẻ con đơn   
giản lắm, chúng không đủ sâu sắc để nhận ngay ra cái động cơ   
tốt đẹp trong những trận đòn đâu! Trong mắt chúng, tình thương   
thể hiện bằng roi vọt sẽ được hiểu là tình… không thương.   
Và một đứa trẻ sẽ ra sao khi thường xuyên nghĩ rằng cha mẹ không   
thương ta? Giống một liều biệt dược đặc trị, những thứ   
khắc nghiệt như roi vọt hay chửi mắng không phải là thuốc để   
kê cho những “căn bệnh” thông thường mà hầu như đứa trẻ nào   
cũng mắc phải (biếng ăn, đánh nhau, ham chơi hơn ham học…).   
Thuốc mạnh chỉ có ý nghĩa khi gặp bệnh nặng, mà ngay cả khi làm   
lui được các triệu chứng nghiêm trọng thì cũng để lại vô   
số tác dụng phụ. Roi vọt cũng vậy. Nó có thể khiến con trẻ cư   
xử có vẻ đúng ý cha mẹ hơn (và chỉ thế mà thôi), nhưng   
cũng mang đến những tác dụng phụ khôn lường. Thứ đáng sợ   
nhất để lại sau những trận đòn không phải những vết bầm,   
vết xước trên da thịt mà là những khoảng hụt hẫng, những   
vết rách trong tâm hồn.     
  
  
         
        © Tran Thu Trang                                                                                                            
 |