| 
 Thư hằng tuần (số 108)                                                                         
Hà Nội, ngày thi đấu thứ mười mấy của Euro 2008   
Thưa các ngài bình luận viên bóng đá VTV3, tôi là   
Trần Thu Trang, người thất nghiệp viết văn kiêm kẻ rỗi việc   
thức đêm xem bóng đá. Năm nay, như mọi năm khác, tôi lại được   
(phải/ bị) xem bóng đá trên VTV3. Tôi nhận thấy những nét mới   
trong công tác bình luận trận đấu mà các ngài đem đến cho khán   
giả. 
   
 
Đầu tiên là việc đọc tên các cầu thủ. Qua   
thông tin trên báo chí, tôi biết các ngài được tham dự các khoá   
học với giáo viên bản ngữ để gọi các cầu thủ đúng như   
bố mẹ họ vẫn gọi, tức là Van Basten là Phan Bắt Sờ Tần chứ   
không phải Van Bát Ten và Henri phải là Ăng Ri chứ không phải Hen   
(hay Hi-en) Ri. Một mặt, tôi nghĩ rằng sự thay đổi này thể   
hiện thái độ thực sự cầu thị của các ngài và những người   
có trách nhiệm khác ở VTV3. Mặt khác, tôi thấy sự thay đổi này   
có lẽ hơi cập rập quá nên kết quả đem lại không được mỹ   
mãn lắm.   
   
 
Chả biết các giáo viên bản ngữ dạy thế nào   
chứ các ngài thì hình như không học đến nơi đến chốn cho   
lắm. Các ngài lúc thì đọc có vẻ đúng (như đã được học) lúc   
thì đọc có vẻ sai (như chúng tôi vẫn quen nghe). Kết quả của cái   
sự lúc đúng lúc sai này là một đám khán giả, trong đó có tôi,   
nháo nhác mất phương hướng khi theo dõi trận đấu, vì trận trước   
còn thấy ngài này đọc cầu thủ số 16 của Ý là Ca Mô Na Rê Dzi,   
sang trận sau ngài kia lại gọi chính anh ý là Ca Mô Na Rê Xi, đại   
khái vậy. Chúng tôi không học hàng chục ngoại ngữ nên không   
thể phán xem ngài nào đọc sai ngài nào đọc đúng, chúng tôi   
chỉ mong các ngài nếu có đọc sai thì đồng loạt sai, đúng thì   
đồng loạt đúng, nhất quán một tí cho chúng tôi dễ theo dõi và   
bớt bực mình.   
   
 
Nét mới tiếp theo là việc cứ thỉnh thoảng, vào   
những phút nhất định của trận đấu, khán giả chúng tôi lại   
được (phải/bị) nghe các ngài thúc giục là gọi điện nhắn tin   
đến số này số kia dự đoán kết quả hay tỷ số trận đấu đi   
được thưởng nhiều thứ giá trị lắm. Chúng tôi biết là dịch   
vụ nhắn tin tám mấy mấy mấy đấy đem lại nhiều lợi nhuận   
cho những bên liên quan, trong đó cái đài truyền hình mà các ngài   
đang làm việc và ăn lương, nhưng liệu các ngài có cần thiết   
phải biến những phút lắng đọng của trận đầu thành màn rao   
vặt nhuốm mùi Sơn Đông mãi võ như vậy không?   
   
 
Nhưng mà thôi, việc các ngài đọc xen vào trận   
đấu mấy câu quảng cáo ấy xem ra còn đỡ phản cảm hơn năm   
2006, khi mà tôi và những người khác cứ chốc chốc lại phát   
hoảng lên vì các cầu thủ thân yêu đột nhiên bị mấy dòng   
chữ quảng cáo to tổ bố hiện ra ở cuối màn hình ép cho lùn   
tịt. Tôi nghĩ các ngài cứ đọc mấy câu quảng cáo cũng được   
nhưng sáng tạo thêm cho nó gây sốc hẳn đi, chẳng hạn như biến   
các câu ấy thành đoạn rap giật cục kiểu như là “Giờ là lúc   
nhắn tin…nhắn tin…  ầu yê”   
hay vọng cổ không xuống xề kiểu như là “Người hỡi có biết   
chăng đây là lúc nhấc điện thoại lên và bấm số… tằng   
tằng tằng tăng tắng”, thì bõ công cho chúng tôi khó chịu một   
thể! 
   
 
Một nét nữa của các ngài mà tôi chả biết là   
mới hay cũ nhưng nói chung rất đáng liệt kê ra đây, đó là   
việc các ngài nhồi thông tin cho chúng tôi hơi bị no quá. Rất   
nhiều lần, trong khi chúng tôi trợn mắt há mồm nhìn cầu thủ   
dốc bóng xuống biên lật vào cho đồng đội không ai kèm, tức là   
chuẩn bị có bàn thắng đến nơi rồi, thì các ngài vẫn liến   
thoắng rót vào tai chúng tôi những thông tin chẳng hạn như cách   
đây ba mươi năm hai đội gặp nhau thì thủ môn mặc quần đùi   
xẻ tà hay quần dài có dây rút, hai ông huấn luyện viên hơn kém   
nhau bao nhiêu tuổi hoặc chí lý hơn là cầu thủ trung vệ của đội   
này hồi chơi ở câu lạc bộ cũng chơi trung vệ (!). Rồi khi tình   
huống bóng nguy hiểm đã qua hoặc bàn thắng đã ghi, các ngài   
vớt vát lại được một hai câu ngái ngủ.   
   
 
Thưa các ngài, khán giả chúng tôi bây giờ thừa   
mứa thông tin chứ không phải như cái thời năm một chín lâu   
lắm. Những thứ thống kê ngớ ngẩn kia, chúng tôi có thể lên   
mạng “sợt” ra một bó (nếu không có internet để vào Google thì   
cũng chưa đến lượt các ngài phải khai sáng, vì hàng đống báo   
chí thể thao bay châu chấu ngoài kia cũng cung cấp tạm đủ rồi).   
Xem bóng đá buổi đêm rất buồn ngủ, chúng tôi không cần một   
BLV giắt theo đầy phao quay cóp rồi lải nhải như con vẹt bên tai   
ru chúng tôi ngon giấc! Chúng tôi cần một người biết theo sát và   
phân tích tình huống trên sân, biết nhận ra và gọi tên của các   
vị nguyên thủ quốc gia hay các cựu danh thủ trên khán đài khi   
camera chiếu đi chiếu lại,   
biết gào những chữ đơn giản như “Sút”, “Vào” một cách dõng   
dạc nhiệt tình… Nói túm lại, chúng tôi cần một người cùng   
xem bóng đá cho thêm phần hào hứng, chứ không cần một cái máy   
đọc vô hồn.   
   
 
Các ngài BLV ạ, các ngài có thể bảo tôi là con   
gái con đứa gì đanh đá cá cầy, có thể trù cho tôi thua độ ế   
chồng, nhưng tôi thề, tôi viết như trên là rất thiện chí và bình   
tĩnh lắm rồi đấy. Các ngài không tin thì cứ đọc lại bức thư   
số 14 mà tôi bỉ bai té tát ngài T.B.C. xem. À, nhân nói đến ngài   
T.B.C., tôi thấy ngài ấy dạo này đã tiến bộ nhiều (hầu như   
không còn phát âm giọng địa phương, bớt hẳn các câu rề rà vô   
nghĩa, tuy vẫn còn màu mè quá trong cách diễn đạt và dùng từ nhưng   
cũng thể hiện sự cố gắng sáng tạo). Nếu gặp ngài ấy, các   
ngài gửi hộ tôi lời hoan nghênh nhiệt liệt.   
   
 
Trần Thu Trang   
 
  
Xem thêm:                                                                                                                                                                                                                                            
     
	
  
  
 © Tran Thu Trang                                                                                                                                                                          
 
	
	 |